Song phương gặp mặt, lập tức yên lòng.
Lý Lạc Nhiên xinh đẹp, gần như nam nữ già trẻ đều thích, huống chi nàng rất khiêm tốn, không có kiểu vừa yếu ớt lại vừa kiêu ngạo của người thành phố như hai lão nhân nghĩ.
Mà hai người Tô phụ và Tô mẫu phúc hậu và lương thiện cũng giúp Lý Lạc Nhiên không còn khẩn trương nữa. Nàng khéo đưa đẩy lòng người, Lý Nhiêu thì rất biết cách nói chuyện, mấy người cũng dần thân thuộc.
Ngồi xuống phòng khách, cho dù cuộc sống Lý Nhiêu rất tốt cũng phải khen phòng ốc không dứt miệng.
Hàn huyên vài câu, Tô mẫu theo thói quen của phụ nữ nông thôn, nói ra một câu khiến cho Lý Lạc Nhiên vui không nhịn được: "Lạc Nhiên, ngươi cũng không còn nhỏ. Tốt nghiệp xong, nếu có thể kết hôn thì kết hôn với lão nhị đi, như vậy cũng có thể trông coi hắn một chút."
Lý Nhiêu dựng lỗ tai lên, nhìn Tô Bình Nam không chớp mắt, chờ câu trả lời của hắn.
Tô Bình Nam đi tới, nói với Lý Lạc Nhiên mấy câu, cười nói: "Dù sao cũng phải đợi nàng tốt nghiệp, bây giờ còn sớm."
Lý Lạc Nhiên cúi đầu, mặt ửng hồng không nói, trong lòng lại hận không thể lớn tiếng nói: "Không còn sớm, không còn sớm, khi nào cũng được."
Nàng cũng chỉ có thể nói thầm trong lòng, trên mặt còn phải tỏ vẻ đồng ý, khiến cho Lý Nhiêu suýt chút cười ra tiếng. Có thể thấy hai vị lão nhân rất hài lòng với mình, Lý Lạc Nhiên bình tĩnh lại mới nhớ tới chuyện mua quà cho hai vị lão nhân, lập tức đứng dậy lấy ra, nói: "Thưa chú thưa dì, đây là chút lòng thành của ta, các ngươi xem có thích không.”
Hai vị lão nhân nhìn lễ vật, lập tức từ chối, ngượng ngùng nói là quý giá như vậy không thể nhận. Lý Nhiêu vẻ mặt mờ mịt. Không phải nàng cảm thấy Tô phụ Tô mẫu không tốt, mà thực sự là nàng không nghĩ ra một gia đình bình thường như thế này thì sao có thể nuôi dưỡng ra một nhân vật yêu nghiệt như vậy được.
Mười mấy phút sau, Tô An Tây dẫn theo Tô Định Bắc đi dạo cho tới trưa về nhà. Hàn huyên một đợt, Lý Nhiêu lại càng không hiểu. Tô Định Bắc rất giống Tô Bình Nam, vẻ lạnh lùng từ tận trong xương, người khác không nhìn ra nhưng Lý Nhiêu là ai, nhìn một cái là biết.
Hàn huyên vài câu, Lý Nhiêu giả bộ vô ý hỏi: "Ta cảm thấy tính cách của Bình Nam không giống như các ngươi, hắn học theo người nào?"
Tô phụ cười nói: "Lão nhị giống gia gia hắn, không sợ ngươi chê cười, gia gia hắn là thổ phỉ, cho nên khó tránh khỏi hơi dã tính. Các ngươi thông cảm một chút, thông cảm một chút."
Tô Bình Nam nhìn Lý Nhiêu cười cười, không nói gì, xem như chấp nhận.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nửa tiếng sau, sắc mặt khoái thủ lão Thất càng ngày càng đen vì không tìm được đồ. Lục Viễn sẽ không giỡn chơi với hắn, chắc chắn là đồ mất ở nhà ga Thiên Đô, như vậy thì chỉ có một nguyên nhân, có người lấy nhưng lại không chịu thừa nhận.
"Tình hình thế nào?" Thấy sắc mặt nhị thúc có chút khó coi, Ninh Tiểu Ninh cười hì hì hỏi.
"Lão Thất điên rồi, có người lấy đồ của Tiểu Hồng Bào không chịu giao ra, lần này phiền phức. Chắc chắn Tiểu Hồng Bào sẽ không bỏ qua, tất cả mọi người sẽ bị ảnh hưởng."
Trạm Thiên Đô béo chảy mỡ, hán tử trung niên không nỡ bỏ đi, đương nhiên cũng hận người không chịu giao đồ ra, hoàn toàn không biết kẻ cầm đầu đứng ngay trước mặt mình.
Ninh Tiểu Ninh giả vờ lơ đãng nói: "Có lẽ không phải đám người chúng ta làm, là nàng tự làm mất?"
Nhị thúc vẻ mặt ngưng trọng: "Với thân phận của Tiểu Hồng Bào, một miếng nước bọt một cây đinh, tuyệt đối sẽ không lấy chuyện này ra đùa giỡn, lần này chơi lớn rồi, haiz. . ."
Lục Viễn nhìn đồng hồ đeo tay, mở cửa xuống xe.
Sắc mặt khoái thủ lão Thất rất khó coi, cúi đầu trước xe, cả buổi nói không ra lời.
"Đồ đâu?"
Lục Viễn hỏi.
"Không, không tìm được."
Khoái thủ lão Thất nuốt nước bọt, chật vật nói.
"À."
Lục Viễn lạnh lùng nhìn khoái thủ lão Thất, lạnh nhạt đáp, sau đó quay người lên xe. Xe nhanh chóng khởi động, quay đầu nghênh ngang rời đi.
Nhìn ô tô đi xa, khoái thủ lão Thất thở dài, toàn thân lạnh lẽo. Hắn hiểu lần này không còn là mất đồ nữa, mà theo Tiểu Hồng Bào thì đây là những người ở nhà ga Thiên Đô này cố ý khiêu chiến hắn.
Căn nhà số bảy trong đại viện quan phủ.
Đồ ăn không nhiều nhưng cực kỳ tinh xảo, đầu bếp Cẩm Tú Sơn Trang trổ hết tài năng. Cái gì mà "Khổng Tước Khai Bình", "Hoa Khai Phú Quý Quý", "Thường Nga Bôn Nguyệt",... tạo hình cực kỳ tinh xảo, ngụ ý độc đáo, khiến cho Tô phụ và Tô mẫu ngẩn ngơ, sau đó mới cảm nhận được bây giờ con của mình sống xa xỉ như thế nào.
Điện thoại vang lên, Tô Bình Nam nghe máy.
Trong điện thoại, Lục Viễn nói: "Nam ca, đồ không tìm được."
"Biết rồi."
Tô Bình Nam lạnh nhạt nói một câu, sau đó cúp điện thoại.
Lý Nhiêu ánh mắt rất tốt, sức quan sát cũng cực kì nhạy cảm. Mặc dù sắc mặt Tô Bình Nam như thường nhưng nàng vẫn nhìn ra được chút khác thường từ sắc mặt trầm ổn của Tô Bình Nam. Lý Lạc Nhiên thì vui vẻ, chỉ cần gặp được Tô Bình Nam, mất đồ gì đó nàng cũng quên sạch, tươi cười gắp mấy miếng củ cải trên Khổng Tước Khai Bình cho Tô Bình Nam, dịu dàng nói: "Ăn củ cải nè, cái này nhiều dinh dưỡng."
Tô An Tây cười rất vui vẻ, ngày thường Tô Bình Nam quá cường thế, vậy mà lại có người dám làm như vậy với hắn. Thấy rốt cục ca ca của mình cũng có người chăm sóc, nàng rất vui vẻ.
Tô Định Bắc cũng nhìn Lý Lạc Nhiên, nói: "Nhị tẩu, ngươi rất tốt."
Nghe Tô Định Bắc gọi mình là nhị tẩu, Lý Lạc Nhiên lập tức vui vẻ đến quên cả thẹn thùng, tươi cười như hoa nói với Tô Định Bắc: "Cảm ơn."