Trương Đồng lại về tới nơi mà hắn từng nổi tiếng nhất, sàn giao dịch ở Cảng thành. Hắn và Liễu Loan Hùng cùng bay đến Cảng thành, mục đích chỉ có một, đó chính là cố gắng lấy thật nhiều thẻ chip từ thị trường chứng khoán trước khi Liễu Loan Hùng tuyên bố.
Chỉ là lần này không ai coi thường hắn, thậm chí Trương Đồng không nói, không làm gì cả nhưng lại có mấy nhân viên phòng giao dịch bưng cà phê ra cho hắn.
Vị nhân viên giao dịch lần trước vẻ mặt thành thật nhìn Trương Đồng, nói: "Đại sư, lần này là tăng hay giảm?"
Trong lúc Trương Đồng tỏ vẻ thần bí nhưng thật ra trong bụng trống trơn, không biết nên nói cái gì, Ngân hàng quốc tế Cẩm Tú đã bắt đầu lặng lẽ thu nạp cổ phần của Peninsula Hotel.
Bây giờ chuyện tranh đoạt Peninsula Hotel giữa Liễu Loan Hùng và gia tộc Kadoorie đã lan truyền khắp Cảng thành. Cho nên cổ phiếu của Peninsula Hotel trở nên cực kỳ mẫn cảm, vì không muốn cho người ta chú ý, tốc độ thu nạp của Cẩm Tú cực kỳ chậm chạp.
Trương Đồng rất vui, tràn đầy phấn khởi tản bộ khắp nơi. Bây giờ chỉ cần không bắt hắn ở lại cái chỗ khỉ ho cò gáy kia thì cho dù là ở bất cứ chỗ nào khác hắn cũng sẽ rất vui, huống chi bây giờ ở Cảng thành, nơi mà người người kính nể hắn.
Tô Bình Nam biết quá khứ của Trương Đồng, cũng không sắp xếp nhiệm vụ cụ thể gì cho hắn, chỉ làm một linh vật, cho hắn đi Cảng thành chơi mấy ngày mà thôi.
Đương nhiên, lời này không thể nói rõ. Nếu không thì chưa biết chừng cái tên này sẽ làm ra chuyện gì đó.
Đi bộ một lát đã thấy nhàm chán, Trương Đồng dứt khoát chạy đến chỗ giao dịch viên của công ty, hắn cũng không quan tâm cụ thể công ty đang làm cái gì, chỉ hỏi một câu.
"Ta nên làm gì?"
Tô Bình Nam biết nội tình của Trương Đồng nhưng thủ hạ không biết. Cảnh tượng hơn nửa năm trước, vị thần tiên này chỉ con số chứng khoán trên màn hình lớn còn rõ mồn một trước mặt giao dịch viên công ty.
Nghe hắn hỏi, nhân viên giao dịch ghé vào tai Trương Đồng nói: "Bây giờ giá cổ phiếu quá cao, quá mẫn cảm, rất khó thao tác."
Trương Đồng ra vẻ hiểu biết ồ một tiếng, khẽ gật đầu.
Nhân viên giao dịch cũng không khó hiểu, Trương Đồng chỉ nhớ một câu, giá cổ phiếu quá cao.
Ngay lúc Trương Đồng suy tư, một người giống như ông chủ, mặc đồ vét màu lam, cổ đeo một sợi dây chuyền to tổ bố xông tới.
Trước khi Đại Phi Trần buôn lậu, hắn liều mạng kiếm tiền trên biển. Trước đây một chiếc ca nô Đại Phi có thể mang đến cho hắn gần mười vạn lợi nhuận mỗi ngày, bây giờ Hạ quốc phát triển càng ngày càng tốt, nghề này cạnh tranh càng lúc càng lớn, lợi nhuận càng ngày càng ít.
Một năm nay, thị trường chứng khoán Cảng thành bị kỳ nhân nội địa Trương Đồng nói một lời định vạn điểm, thị trường chứng khoán là nơi mà kẻ ngu cũng có thể kiếm tiền, Cảng thành lại là một thành thị phát triển tài chính, Đại Phi Trần cũng không ngoại lệ, tràn đầy phấn khởi giết vào, tiền cũng kiếm được một chút. Nhưng mà trước kia hắn liều mạng kiếm tiền rất nhanh, sao có thể thỏa mãn với con số đó được?
Đại Phi Trần không giống như những người khác, hắn hoàn toàn không có bất kỳ tri thức gì về cổ phiếu, tất cả tri thức đều bắt nguồn từ một bộ phim truyền hình năm ngoái: "Đại thời đại".
Nghe nhầm đồn bậy là hiện tượng chỗ nào cũng có, truyền thông ở Cảng thành không có hạn cuối, biến sự tích của Trương Đồng thành Đại thời đại phiên bản hiện thực.
Người khác tin hay không thì không biết, nhưng Đại Phi Trần tin, cho nên khi Trương Đồng đến sàn giao dịch lần nữa, hắn lập tức tập trung vào vị thần nhân trong mắt hắn.
"Cổ thần, tiểu đệ Đại Phi Trần."
Trương Đồng quay đầu, thấy một người trung niên làn da ngăm đen, tóc ngắn mặt chữ điền, nhìn giống như ngư dân biển, vẻ mặt kích động, sùng bái nhìn hắn.
"Ta không phải cổ thần gì đâu."
Trương Đồng lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, tự động đi vào trạng thái đại sư, vẻ mặt vân đạm phong khinh nói.
"Đúng, đúng."
Đại Phi Trần lập tức dùng tiếng phổ thông đặc hữu của người Cảng thành, sau đó thận trọng nói: "Tiên sinh tùy tiện chỉ cho ta một cổ phiếu là được!"
Thấy Trương Đồng vẫn không thèm phản ứng, Đại Phi Trần bừng tỉnh đại ngộ, bái Phật còn phải thắp hương mà, mình chỉ nói miệng thôi thì ai thèm quan tâm?
Nhìn Trương Đồng càng chạy càng xa, Đại Phi Trần trợn tròn mắt. Dùng tiền? Chắc chắn đại sư không chịu nhận, chẳng lẽ cứ để cơ hội ngàn năm có một vụt mất như vậy?
Hắn làm buôn lậu xe, cái gì cũng không nhiều, chỉ nhiều xe. Vừa khéo gần đây trong tay hắn có một chiếc Diablo do một vị đại ca xã hội đặt hàng từ Đông Doanh tới, kết quả xe thì lấy được, nhưng đại ca đó lại trốn. Xe này tạo hình quá phong cách, hắn không nỡ bán ra, bây giờ hắn mặc kệ tất cả, quyết định chắc chắn xong nói cho tiểu đệ vài câu, chạy nhanh theo.
"Cổ thần, xin dừng bước."
Đại Phi Trần cố gắng sửa giọng điệu sao cho văn nhã một chút, hoàn toàn không biết thật ra thì trình độ văn hóa của vị đại sư trước mặt này không cao hơn hắn bao nhiêu.
"Bỉ nhân chỉ muốn được chỉ điểm một chút, chắc chắn sẽ có hậu lễ báo đáp."
Lúc nói lời này, trái tim Đại Phi Trần đang chảy máu, một chiếc Diablo, bán ra thì có lợi nhuận mười mấy vạn, không thả con săn sắt thì không bắt được cá rô, liều mạng thôi.