Mặc dù Trương Đồng thích giả làm đại sư nhưng lại không thích gạt người khác, huống chi đối phương vẻ mặt tang thương như vậy. Thế là hắn dừng lại, nhìn xung quanh, nói nhỏ: "Ta không phải cổ thần, nếu nghe ta thì ngày mai ngươi lỗ chết."
Dứt lời Trương Đồng lập tức bước nhanh rời khỏi đại sảnh giao dịch. Hắn không ngốc, ánh mắt của những người ở đại sảnh này nhìn hắn như sói nhìn mồi, nhưng vấn đề là đầu hắn trống rỗng, vì giữ gìn ánh mắt sùng bái của những người này, hắn cũng chỉ có thể rút lui sớm. Hắn quyết định, mấy ngày nay mỗi ngày hắn sẽ bỏ ra nửa giờ, dù sao đại lão đâu có quy định thời gian cụ thể là bao lâu đúng không?
Trương Đồng đi, Đại Phi Trần lại rơi vào trầm tư. Theo hắn, phàm là những lời đại sư nói chắc chắn không phải nói nhăng nói cuội, không nghiêm túc suy nghĩ thì hoàn toàn không biết người ta đang nói cái gì.
Đại sư nói rất đơn giản: "Nếu nghe ta, ngày mai ngươi lỗ chết."
Hai từ mấu chốt, ngày mai và lỗ chết.
Đáp án vô cùng sống động, ngày mai giảm lớn. Đại Phi Trần đã hiểu, đại sư chính là đại sư, nói chuyện rất có trình độ.
Cổ phiếu Cảng thành vẫn luôn lên cao, phân tích tin tức từ các phương diện, tất cả mọi người đều cho là cổ phiếu sẽ còn tăng nữa, ít nhất sẽ không giảm xuống.
Ngay lúc này, nếu như đổi lại là người khác, dù chỉ là một người hơi hiểu về phân tích một chút thôi thì cũng sẽ không tin là ngày mai giảm mạnh.
Nhưng Đại Phi Trần lại tin tưởng, những cảnh tượng thần kỳ trong phim truyền hình Cảng thành "Đại thời đại" vẫn còn in đậm trong đầu hắn.
Lôi lệ phong hành, khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán, đây là điều kiện thiết yếu để lăn lộn trong giang hồ. Đại Phi Trần là một người rất ưu tú trong giang hồ, cho nên hắn lập tức hành động. Xế chiều, trước khi thị trường ngừng giao dịch, hắn bán sạch tất cả cổ phiếu trong tay. Tất cả mọi người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, mà Đại Phi Trần thì lại cười cực kỳ quỷ dị.
Trương Đồng không biết, Đại Phi Trần không biết, thậm chí Tô Bình Nam cũng không biết, ở một thời không khác, cổ phiếu ở Cảng thành mới leo lên mười ba ngàn điểm ở cuối năm thì lại nhanh chóng tụt xuống ba ngàn điểm mà không có chút nguyên nhân nào, mọi người gọi là cuối năm đen đủi.
Mà trong một thời không khác, thời gian xảy ra vừa khéo chính là ngày mai.
Ngày hôm sau, Trương Đồng dậy hơi trễ. Hắn bước vào đại sảnh giao dịch, Đại Phi Trần lập tức vọt đến, mặt mũi tràn đầy nịnh nọt, hai tay giơ cao dâng một cái chìa khóa xe có tạo hình cực kỳ đặc biệt cho hắn.
"Đại sư lợi hại."
Đại Phi Trần thành tâm, thật lòng, vẻ mặt sùng bái.
Trương Đồng vẻ mặt mờ mịt nhìn lên màn hình lớn.
Đỏ rực một vùng.
(Thị trường chứng khoán ở Hương Cảng, đỏ là giảm, xanh lục là tăng.)
Nếu như nói hôm qua đưa chiếc xe này ra Đại Phi Trần còn hơi đau lòng và do dự, vậy thì hôm nay tặng chiếc xe này hắn thật lòng vui vẻ.
Cuối cùng Trương Đồng vẫn từ chối, hắn còn chưa biết chuyện gì xảy ra, sao dám nhận đồ quý giá như vậy từ đối phương chứ, lỡ như người này dây dưa đến cùng thì mình phải làm sao?
Trương Đồng càng không nhận, hình ảnh của hắn trong lòng Đại Phi Trần càng thần bí. Hôm nay Đại Phi Trần bị thị trường chứng khoán làm cho sợ vỡ mật, gần như toàn bộ tài sản của hắn đều ở trong đó, nếu không phải hôm qua hắn thần kỳ hiểu được ý của đại sư thì chắc chắn hôm nay hắn sẽ nhảy lầu. So với lái ca nô Đại Phi liều mạng kiếm tiền, kiếm tiền từ thị trường chứng khoán rất dễ, hắn đâu thể bỏ qua một nhân vật thần kì như vậy được. Đại sư không thu đồ chắc chắn là có nguyên nhân của hắn.
Đứng tại chỗ nghĩ nửa ngày, Đại Phi Trần vỗ đầu mình, đã hiểu.
Xe đó là gì?
Là tang vật, kỳ năng dị sĩ như đại sư đâu có chịu nhận. Hắn nhanh chóng suy nghĩ, mình cần tặng một món quà mà đại sư không thể từ chối. Như vậy mới có thể ôm chặt cái đùi to này.
Ngân hàng quốc tế Cẩm Tú đang điên cuồng ăn cổ phần của Bán Đảo Hotel, bây giờ đột nhiên giảm mạnh giúp bọn hắn có thêm cơ hội, nhưng mà đề tài bàn tán của các nhân viên giao dịch lại là nam nhân thần bí Trương Đồng.
Ngay lúc Trương Đồng không hiểu ra sao, thị trường chứng khoán Hồng Kông lặng lẽ lưu truyền thần thoại về hắn, Tô Bình Nam đã động thủ với nhà ga Thiên Đô.
Nếu như nói ai chú ý tới Tô Bình Nam nhất Thiên Đô, Cố Thanh Vân có thể tính là một trong số đó. Bạn gái của Tiểu Hồng Bào đến Thiên Đô, nếu như hắn không thừa cơ rút ngắn quan hệ thì có lỗi với thanh danh mạnh vì gạo, bạo vì tiền của mình.
Địa điểm đương nhiên không thể chọn ở Cẩm Tú Sơn Trang, cho nên Cố Thanh Vân bố trí ở một tiệm cơm Tây của Thiên Đô, rất tỉ mỉ.
Lý Lạc Nhiên không biết đồ ăn Pháp, điều này Lý Nhiêu biết, cho nên đồ ăn dành cho hai người đều là nàng gọi, đồng thời cũng hạ quyết tâm, khi về nhất định phải dạy cho Lý Lạc Nhiên biết những thứ này, không thể vô tri như vậy được.
Trong lồng ngực Tô Bình Nam có sơn hà, xưa nay hắn không ngại những chuyện này, cũng không sợ mất mặt hoặc kém hơn người khác, đương nhiên nếu không hiểu thì sẽ hỏi ngay. Cố Thanh Vân dặn tiệm cơm mở một khúc nhạc tên là Casablanca, rất có tư tưởng lãng mạn, nhưng chuyện mà Tô Bình Nam và Cố Thanh Vân nói với nhau lại không có chút lãng mạng nào.