Tô Bình Nam luôn không nói nhiều, lại càng không phải người thích ngồi nói chuyện với người khác. Cũng may là Cố Thanh Vân tri thức uyên bác, rất biết cách nói chuyện mới khiến cho bữa tiệc không có tẻ ngắt.
Hai nữ nhân đi vệ sinh, Cố Thanh Vân lên tiếng, hắn biết nếu như mình không nói thì Tô Bình Nam sẽ không nhắc tới chủ đề này với mình.
"Nghe nói bạn gái Tô tổng bị trộm ở nhà ga, bây giờ tam giáo cửu lưu đồn sôi sùng sục, ý của Tô tổng là?"
Tô Bình Nam bình tĩnh nhìn Cố Thanh Vân một chút, hắn thấy kỳ quái không biết tại sao đối phương lại chủ động đề cập đến chuyện này. Cố Thanh Vân luôn trung lập siêu nhiên, trong lời này có hàm ý khác, ngoài mặt lại như muốn hỗ trợ.
"Có chuyện cứ nói thẳng, chúng ta là bằng hữu."
Tô Bình Nam nói.
Một câu chúng ta là bằng hữu khiến Cố Thanh Vân động lòng, hắn mở miệng nói: "Quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, bây giờ Tô tổng gia đại nghiệp đại, có chút thủ đoạn không nên dùng, chuyện này ta sẽ nói chuyện với Tổng bộ đầu Trương của Lục Phiến Môn một chút, cũng nên chỉnh đốn lại trị an ở nhà ga."
Hiếm khi Cố Thanh Vân ngay thẳng như thế, Tô Bình Nam cười nâng ly: "Cảm ơn."
Tô Bình Nam biết tình cảnh của mình bây giờ, hiện tại danh tiếng của hắn quá lớn, quá có uy hiếp với toàn bộ đám tam giáo cửu lưu ở Thiên Nam.
Tuy nói chuyện này là chuyện nhỏ nhưng nếu như hắn không có phản ứng, im lặng không giải quyết được gì thì sẽ có rất nhiều phiền phức khác theo chân mà tới.
Tô Bình Nam không có ý định phát triển cố định theo một hướng nào đó, nhưng thế giới này đen trắng lẫn lộn, nếu như không chấn nhiếp những người này, thì rất nhiều xí nghiệp dưới tay hắn, nhất là xí nghiệp vận chuyển năng lượng sẽ có thêm rất nhiều phiền phức không cần thiết, điều ấy hắn cũng biết rõ.
Một khi ngươi bước chân vào giang hồ, không phải ngươi muốn lui ra là có thể lui ra. Nếu như lần này ngươi không có phản ứng, như vậy đám người như sài cẩu này sẽ lớn gan hơn, từng bước khiêu chiến ranh giới cuối cùng của ngươi. Tại sao không ai dám làm sản phẩm chăm sóc sức khỏe ở Thiên Nam, còn không phải tại vì đây là độc môn nhà Tiểu Hồng Bào sao?
Hắn không làm cái bô, nhưng cái bô vẫn phải nằm trong tay hắn mới tốt, hắn không có căn cơ, mấy thứ này giúp đỡ được cho hắn rất nhiều. Cho nên một đường đi đến, hắn như giẫm chân trên băng mỏng, cố gắng khống chế Cẩm Tú không dính líu vào những thứ này, nhưng dù vậy trước giờ hắn vẫn không bỏ qua việc chấn nhiếp đám người đó.
Tô Bình Nam dựa vào thủ đoạn cay độc lập nghiệp, đây cũng là bản chất của hắn, chết cũng không thay đổi được, kiếm trước hắn lang bạt kỳ hồ, nhưng vẫn không thay đổi được, đời này hắn cũng sẽ không cúi đầu với ai cả.
Huống chi Tô Bình Nam có một dã tâm mà ai cũng không biết, đó chính là hắn muốn làm Đỗ tiên sinh ở Thiên Nam! Đế quốc tài chính của hắn đã có được hình thức ban đầu, bây giờ thứ hắn cần chính là uy vọng và quy củ, quy củ của Tô Bình Nam hắn.
Trong lúc Tô Bình Nam và Cố Thanh Vân khoan thai nghe Casablanca, ăn cơm Tây, nhà ga Thiên Đô đã nhốn nháo hết cả lên.
Bây giờ ở nhà ga Thiên Đô có khoảng chừng bảy tám đội móc túi, ai cũng bị hù gần chết. Mặc dù ngày đó Lục Viễn trực tiếp rời đi, không nói gì cả nhưng chỉ cần không phải là người ngu thì đều biết chắc chắn Tiểu Hồng Bào sẽ động thủ.
Khoái thủ lão Thất chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, không ngừng mắng cả đám: "Mẹ kiếp, giao đồ ra thôi, nhất định phải làm lớn như thế, làm sao bây giờ?"
"Bây giờ vẫn chưa muộn, rốt cuộc là ai làm? Ra ngoài nhận sai, một cái nhà ga lớn như vậy, đừng bởi vì một chuyện nhỏ này mà không còn chỗ kiếm ăn."
Người nói chuyện chính là một tiểu đầu mục của lão bá đầu trước kia, sau khi đám mây đen mang tên lão bá đầu không còn, hắn trở thành người sống tốt nhất ở nhà ga Thiên Đô.
Ninh Tiểu Ninh cắn môi không nói lời nào, nàng và mấy người nhị thúc là người từ nơi khác tới, không sợ hãi như mấy người bản địa này.
Mấy nhóm người từ nơi khác tới cũng có ý nghĩ giống như Ninh Tiểu Ninh, có người mở miệng nói: "Ta cảm thấy không đáng, bây giờ Cẩm Tú là cái gì? Bạch ngọc trải đường, dát vàng làm ngựa cũng không đủ để hình dung, lại vì chút chuyện nhỏ như vậy mà làm lớn chuyện ra sao?"
Lập tức có người đứng dậy: "Ta thấy chính là ngươi làm, mẹ nó!"
"Đánh rắm, lão tử làm thì chết không yên lành, ta thấy là ngươi mới đúng!"
Mọi người nhao nhao cả lên, cuộc tụ họp tan rã trong không vui. Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người lập tức phát hiện có chút không đúng.
Tài xế xe dù bị một mẻ hốt gọn, bộ môn vận hành trước đây còn có thể nói đùa vài câu giờ lại trở nên thiết diện vô tư, mấy tên móc túi ca sáng bị điện giật đến miệng sùi bọt mép, tất cả đều sa lưới. Từ đó cho tới trưa, quán trọ nhỏ trước trạm bị tra căn cước tận tám lần.
Tất cả mọi người đều hiểu ý của Tiểu Hồng Bào.
Có thể giết nhầm, không thể bỏ sót, nhổ tận gốc.