Sắc mặt của Lý Kỳ Xương cực kỳ tái nhợt vì chột dạ, nhưng sau khi cẩn thận xem xét hành vi lúc này của mình, hắn đã bình tĩnh trở lại.
“Kỳ Xương, thông báo cho ông chủ Trương phụ trách bộ phận thủy lợi và ông chủ Vương phụ trách bộ phận quy hoạch thành phố đến gặp ta, yêu cầu tốc độ nhanh nhất!”
Tô Trung Hòa nhìn lướt qua tất cả mọi người rồi giữ cho cảm xúc dịu xuống. Ông chủ Tô nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Lý Kỳ Xương, nhưng hắn không hề nghi ngờ đối phương, cho rằng đó là bởi vì do cơn giận của mình gây nên.
“Không thể là đám người này.”
Ông chủ Tô thầm nghĩ như vậy lặng lẽ lắc đầu, cố gắng đè nén sự tức giận trong lòng xuống.
Có thể làm cho ông chủ Tô mất bình tĩnh như vậy, nguyên nhân chắc chắn không bình thường.
Chỉ trong mấy tiếng đồng hồ trước, Tô Trung Hòa đang định rời khỏi tòa nhà hắn đang ở tạm thời, thì đột nhiên nhìn thấy một tập tài liệu không biết từ bao giờ đã được đặt chỉnh tề bên trên tủ giày ở trước cửa phòng hắn.
Chưa nói đến việc nội dung tài liệu gây sốc thế nào, chỉ nói tới việc thứ này xuất hiện trước cửa nhà mình đã là một sự khiêu khích rất lớn đối với vị đại tướng biên cương này.
Hành vi này đồng nghĩa với việc khiêu chiến.
Có thể nói nếu như không phải vì trận mưa to này, thì cho dù là bên trong tài liệu này chứa thứ gì, Tô Trung Hòa đều sẽ đem nó gác xó. Và hắn sẽ điều động một lượng lớn nhân lực vật lực để tìm ra người đã đặt tập tài liệu này.
Đây là quy tắc trong chốn quan trường Hạ quốc, cũng là giới hạn cuối cùng.
Ở Thiên Nam, quan điểm chính trị khác nhau có thể được tranh luận bằng lời nói, cũng có thể sử dụng thủ đoạn. Nhưng ngươi không được làm bất cứ điều gì gây nguy hiểm cho sự an toàn của ông chủ Tô – trung tâm của từ trường trên danh nghĩa.
Sự việc này không chỉ là sự khiêu khích riêng đối với cá nhân Tô Trung Hòa, mà đã khiêu chiến với tất cả những người đã đạt đến cấp cgur tịch tỉnh của Hạ quốc.
Rất nhiều người chỉ có ấn tượng bề ngoài với vị đại tướng biên cương này, còn việc Tô Trung Hòa thực sự có thể kiểm soát được những gì, thì bọn hắn lại không rõ.
Lấy một ví dụ.
Nếu như Tô Trung Hòa nói một câu, hắn cảm thấy ngọn núi này rất chướng mắt, muốn biến nó thành một cái hồ, thì lập tức hàng nghìn vạn người trong giới chính trị kinh tế tại Thiên Nam sẽ lập tức vì câu nói này mà phục vụ, kẻ có thể huy động nhân lực vật lực lớn như vậy thì chắc chắn không một công ty nào có thể đối đầu được.
Hay nói cách khác, dời núi lấp biển, phép thuật như tiên mới là sức mạnh thực sự của đại tướng biên cương.
Hiện tại không phải là lúc để truy cứu tập tài liệu này xuất hiện như nào. Tô Trung Hòa đã làm đến vị trí này, bất luận là tầm nhìn bao quát hay là thủ đoạn đều có thể nói là xuất sắc, hắn biết rõ mình nên đặt nặng điều gì.
Lý do đột nhiên mời hai vị chức cao quyền trọng đó đến tham gia cuộc họp bất thường này chính là vì nội dung được đề cập đến trong tập tài liệu đó.
Theo mô tả trong tập tài liệu đó, có những vấn đề lớn trong việc cải tạo hệ thống thoát nước trong khu ổ chuột tại Thiên Đô cũng tức là Tiểu Khuê thành.
Một khi lượng mưa đạt đến một mức nhất định, thì bảy tám vạn người sống bên trong Tiểu Khuê thành sẽ phải chịu cảnh tượng như sống trong địa ngục trần gian.
Sự việc còn chưa dừng ở đó.
Việc cải tạo lưới điện ở khu vực đó cũng có vấn đề, nếu như gió quá mạnh thì trong cơn lũ lụt sẽ rất dễ xảy ra hiện tượng rò điện.
Việc này có thể gây chết người!
…
Mặc dù Tô Trung Hòa biết rõ việc gì mới là quan trọng nhất, nhưng với bản năng đã khắc sâu trong tâm trí, hắn bất chợt lóe lên một suy nghĩ.
Bất luận là công trình thủy lợi hay là lưới điện, đây đều là hạng mục xây dựng Thiên Đô mới của ông chủ Mạnh.
Mà người phụ trách tình cờ lại là Cố Thanh Tùng, người đang cải tạo khu ổ chuột Phong thành.
Sự việc này quá phức tạp, cho dù là người mạnh mẽ như Tô Trung Hòa cũng không thể tùy tiện đưa ra kết luận.
“Ca phẫu thuật lớn!”
Đây là bốn chữ được ông chủ Tô dùng nét bút mạnh mẽ viết ra từ góc độ mà không một ai có thể nhìn thấy!
…
Ông chủ Trương và ông chủ Vương rất nhanh đã có mặt.
Tô Trung Hòa thể hiện đủ sự tôn trọng với hai người. Sau khi đứng dậy chào hỏi, bọn hắn mới bắt đầu tiến hành cuộc họp.
“Tiểu Lý, ngươi ra ngoài đi.”
Tô Trung Hòa đợi đến khi Lý Kỳ Xương hoàn thành một loạt công việc chuẩn bị như bưng trà rót nước mới mở lời: “Cuộc họp này không được ghi lại, cũng không được ghi trong lịch trình công tác.”
“Rõ.”
Lý Kỳ Xương rón rén đi ra khỏi phòng họp, nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngăn cách trong ngoài phòng họp thành hai thế giới.
...
“Đã hai ngày kể từ khi dự báo mưa lớn rồi đúng không. Ta muốn biết tình hình cụ thể của công tác chuẩn bị phòng chống lũ lụt tại Thiên Nam như thế nào rồi?”
Tô Trung Hòa cầm tách trà lên, chậm rãi thổi vào những lá trà Bích Loa Xuân nổi trên bề mặt, vẻ mặt rất bình tĩnh, hoàn toàn không phát hiện ra điều gì khác thường.
“Tất cả đều ổn.”
Ông chủ Vương liếc nhìn ông chủ Trương đi cùng mình, là người đầu tiên lên tiếng trả lời.
Bọn hắn là trụ cột của phe địa phương, có thể làm đến vị trí này đương nhiên năng lực phải đủ mạnh, cả hai đều biết rõ lý do trời đang mưa lớn như vậy ông chủ Tô lại cho người gọi bọn hắn đến, vì vậy đã chuẩn bị rất chu đáo.
“Đã xây dựng hai bản kế hoạch phòng chống lũ lụt, vật chất đã được chuẩn bị cực kỳ đầy đủ.”
Ông chủ Vương tiếp tục nói: “Bởi vì Thiên Nam chúng ta vốn không phải là thành phố mưa nhiều, nên chúng ta không thực hiện nhiều cuộc diễn tập phòng chống lũ lụt. Khó có thể tránh khỏi một số sai sót nhỏ, nhưng tuyệt đối sẽ không xảy ra bất kỳ nguy cơ nào không thể kiểm soát được.”