“Trước khi đến đây ta đã nói chuyện với ông chủ Triệu bên cảnh sát vũ trang, hiện tại người của bọn hắn đang ở trong trạng thái sẵn sàng đợi lệnh, nếu như xảy ra bất kỳ tình huống nào sẽ lập tức đi đầu.”
Ông chủ Trương ở bên cạnh bổ sung, sau khi nói xong còn không quên nịnh nọt ông chủ Tô một câu: “Sắc mặt của ông chủ Tô không được tốt cho lắm, xem ra vì lo lắng cho người dân Thiên Nam mà gần đây đã hao tổn nhiều tâm trí, ông chủ Tô nên chú ý đến sức khỏe nhiều hơn.”
“Ta rất khỏe.”
Tô Trung Hòa xua tay, giọng điệu nghiêm túc nói: “Ngươi có chắc là không có vấn đề gì không?”
Hai người đều gật đầu.
“Chắc là vậy, xem ra ta đã suy nghĩ quá nhiều nên có chút loạn rồi.”
Tô Trung Hòa đặt cốc trà xuống: “Lúc trước ông chủ Mạnh đã triển khai một công trình lớn xây dựng Thiên Đô mới trước khi rời đi. Theo lý mà nói, với lượng mưa này sẽ không thể xảy ra vấn đề gì.”
Trong căn phòng có thể nghe rõ tiếng gió rít gào ngoài cửa sổ, thậm chí không cần quan sát cũng biết trận mưa này cực kỳ lớn.
Hai người gật đầu.
Bọn hắn phụ trách một số hạng mục trong công trình đó, đương nhiên bọn hắn hiểu công trình do ông chủ Mạnh đứng đầu đó giúp ích rất nhiều cho dân sinh Thiên Đô, trên mặt cùng lộ vẻ hài lòng.
Tô Trung Hòa vẫn đang quan sát biểu cảm của hai người, với vẻ mặt không biến sắc hắn bình tĩnh nói: “Tiểu Khuê thành có địa thế thấp nhất, cơ sở vật chất ở đó thì sao?”
“Đã dùng rất nhiều tiền, bỏ ra rất nhiều công sức.”
Ông chủ Trương đã dùng hai câu nói đó để mô tả đánh giá của mình về công trình đó: “Việc xây dựng đô thị không mời thầu các công ty không đủ trình độ trong xã hội, trực tiếp sử dụng hai đội kỹ sư giỏi nhất, vừa đảm bảo thời gian vừa đảm bảo chất lượng công trình."
“Còn phần điện lực thì sao?”
Ông chủ Tô không bày tỏ ý kiến, tiếp tục hỏi.
“Về phần này để ta trình bày.”
Ông chủ Vương xen vào: “Tiểu Khuê thành ban đầu là thôn Ngụy Gia, nơi đó ban đầu bài ngoại. Dẫn đến việc mặc dù sau này được đưa vào quy hoạch phát triển đô thị, nhưng vẫn ngư long hỗn tạp, có rất nhiều nhóm giang hồ, vì vậy kết quả của việc thực hiện dự án rất chậm.”
Tô Trung Hòa gật đầu.
Thông qua mấy câu này Tô Trung Hòa có thể nhìn ra ông chủ Vương không phải là kẻ không biết suy nghĩ ăn không ngồi rồi, vì vậy hắn đã nở một nụ cười trên khuôn mặt.
“Trong lần kiến thiết Thiên Nam mới này đã bỏ ra không ít công sức vào nơi đó, cung cấp không gian, cung cấp tài chính, tối ưu hóa môi trường đầu tư và phát triển, về mảng điện lực đã xây dựng đảm bảo rất an toàn…"
Nói đến đây, biểu cảm của ông chủ Vương có chút phức tạp: “Ngươi cũng biết khu vực càng lạc hậu thì triển khai công việc càng khó khăn, Tiểu Khuê thành có rất nhiều công trình trái phép đến ô tô cũng không thể đi được. Khi đó vì để đẩy nhanh tiến độ của toàn bộ hạng mục, chúng ta đã nhượng bộ rất nhiều.”
Có những việc không thể giải thích quá rõ ràng, chỉ với mấy câu trên ông chủ Vương đã nói ra không ít sự việc.
Tô Trung Hòa nghe hiểu hàm ý trong đó.
Rất rõ ràng là ông chủ Mạnh đã sắp rời đi, vì để lưu lại bút tích sâu đậm đã dẫn đến một số sự việc ở Tiểu Khuê thành có thể làm không đúng quy chuẩn.
“Nếu như không có vấn đề gì, vậy thì những nội dung trong tập tài liệu này là nói láo rồi.”
Sau khi Tô Trung Hòa trầm tư một lúc lâu, vẫn ném tập tài liệu tố cáo đó ra.
Như thể ông trời cảm nhận được điều gì đó, một tia chớp cực lớn xẹt qua bầu trời, tiếp theo sau là tiếng sấm rung chuyển màng nhĩ!
...
Làm thế nào để đối phó với đại tướng biên cương, bây giờ đã có thể tiết lộ đáp án cho câu hỏi này rồi.
Tô Trung Hòa cho rằng tập đoàn Cẩm Tú do Tô Bình Nam lãnh đạo chính là một khối u ảnh hưởng đến sự phát triển kinh tế của Thiên Nam!
Mặc dù không có ý chĩa thẳng mũi nhọn vào Cẩm Tú, nhưng theo kinh nghiệm quản lý trước đây của Tô Trung Hòa và một vài cuộc thảo luận về sự phát triển và chuyển đổi kinh tế tại Thiên Nam với phòng chính sách đã xác định lấy tập đoàn Cẩm Tú làm đối tượng để Tô Trung Hòa tiến hành phẫu thuật.
Tương tự, một kẻ đã ngồi vững chắc tại Thiên Nam như Tô Bình Nam không muốn cúi đầu để cùng tồn tại, bản tính ngang ngược và đầy tham vọng của một nam nhân khiến hắn sẵn sàng chơi một trận.
Tô Trung Hòa cho rằng Tô Bình Nam chính là Chu Sử của Thiên Nam!
Mà với những thủ đoạn phức tạp của Tô Bình Nam dùng để đối phó với Tô Trung Hòa thì lại càng không cần nhắc tới nữa, nhưng mục đích căn bản của tất cả những việc này là Tô Bình Nam muốn Tô Trung Hòa trở thành Thương Ương của Thiên Nam!
Thương Ương, một người được miêu tả rất nhiều trong lịch sử Hạ quốc.
Cho dù có người đánh giá người này độc ác tàn nhẫn, làm việc không xét đến chữ tình, nhưng không một ai có thể phủ nhận công lao tuyệt thế của hắn.
Việc làm của hắn không phải đều là vì đất nước sao? Không phải đều là vì lợi ích của nhân dân sao? Một người như vậy lại thân bại danh liệt?
Tại vì sao?
Tại vì hắn buộc phải chết, bởi vì hắn đã đẩy một bộ phận giai cấp về phía đối lập.
Tô Trung Hòa có trí tuệ, có thủ đoạn. Hơn nữa ở địa vị này hắn nắm giữ quyền lực tuyệt đối, dùng bất kỳ thủ đoạn nào khác để trực tiếp đối đầu với vị đại rướng biên cương này đều là đi tìm cái chết.
Tô Bình Nam biết rất rõ biện pháp duy nhất để Tô Trung Hòa bị hạ bệ, đó là khiến nam nhân thuận buồm xuôi gió trên con đường tham vọng kiểm soát quyền lực ấy trở thành đối thủ của toàn bộ phe phái địa phương tại Thiên Nam.
Ông chủ Mạnh, Cố gia, Hoàng gia, thậm chí cả những người thuộc những phe phái khác sẽ bị Tô Bình Nam đặt về phía đối lập với Tô Trung Hòa, hay nói cách khác, nam nhân cương quyết đáng sợ này sẽ sử dụng toàn bộ tập đoàn quan chức ở Thiên Nam như một con dao!
Việc này thực sự điên rồ và kiêu ngạo!