Cố Phú Trạch gì đó, công trình Thiên Nam mới gì đó chẳng qua chỉ là ngòi nổ của Tô Bình Nam, nam nhân đáng sợ này muốn dùng nó để làm bùng lên những suy nghĩ trong lòng Tô Trung Hòa.
Về việc ai thắng ai thua trong cuộc đấu giữa Tô Trung Hòa và đám người này thực sự không quan trọng.
Bởi vì Tô Bình Nam biết rằng một khi Tô Trung Hòa bắt đầu hành động, thì bất luận thắng hay bại, kết cục của hắn đã được định đoạt.
Rời đi trong thảm bại chính là kết cục duy nhất của Tô Trung Hòa.
Bất luận là vì sự ổn định của Thiên Nam hay là để xoa dịu sự tức giận của toàn bộ tập đoàn quan chức ở Thiên Nam, kẻ này không thể có kết cục nào khác.
Nhưng có một việc Tô Bình Nam không thể không thừa nhận, nếu như Tô Trung Hòa chỉ là một vị quan chức thuần túy, thì kế hoạch này của hắn sẽ không bao giờ thành công.
Nhưng Tô Trung Hòa lại là một vị quan tốt với rất nhiều ý tưởng.
Người tốt chắc chắn sẽ gặp chuyện tốt?
Người nói ra câu này e rằng đến bản thân mình còn không tin. Sự việc trên thế gian này nhiều lúc thật trớ trêu.
Trong một thời không khác, Tô Trung Hòa không đến nhậm chức ở Thiên Nam mà đến một tỉnh ven biển. Nhưng kết cục của hắn không khác là mấy.
…
…
Trùng sinh không đồng nghĩa với toàn trí toàn năng.
Tô Bình Nam không hề biết kết cục của Tô Trung Hòa ở thời không kia, việc này hết sức bình thường.
Một con sói cô độc hành tẩu trong giang hồ, một ác nhân múa đao làm sao có thể có quan hệ với vị đại tướng biên cương uy danh cách xa ngàn dặm.
Hai người giống như hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau.
Nhưng Tô Bình Nam vẫn chắc chắn rằng Tô Trung Hòa sẽ làm theo như những gì hắn nghĩ, lý do duy nhất khiến hắn tự tin như vậy là vì Tô Bình Nam đã xem hết lịch sử quá trình thăng tiến của Tô Trung Hòa.
Quan sát một người không thể chỉ nhìn vào bề ngoài mà hãy bắt đầu từ chi tiết.
Trong mắt người khác, Tô Trung Hòa đang quyết tâm trong việc phát triển nền kinh tế, là phá bỏ xiềng xích mở cửa, nhưng rất ít người có thể nhìn ra hắn không phải là nắm đấm sắt tham ô trong bộ máy quan liêu.
Về việc này, Tô Trung Hòa đã làm rất tốt.
Điều Tô Bình Nam nhìn thấy là khi ông chủ Tô còn là bí thư xã đã dám đấu với trấn trưởng của phái địa phương đến cùng, là khi hắn ở Cẩm Châu đã quả quyết đưa người bạn làm việc cùng nhau hơn mười năm vào tù.
Vân vân, kết cục của bảy tám nhân vật trên đã nói rõ tất cả mọi thứ.
Theo hiểu biết của Tô Bình Nam, đây không phải là những cuộc chiến giành quyền lợi, bởi vì khi hành động, những người này sớm đã bày tỏ thành ý với Tô Trung Hòa.
Hơn nữa trong công việc cũng không có khái niệm tình cảm.
Đây mới là căn cứ của Tô Bình Nam.
…
Chính tại thời điểm cuộc nói chuyện trong phòng họp nhỏ của Tô Trung Hòa sắp kết thúc, điện thoại của ông chủ Vương, ông chủ Trương thậm chí cả Tô Trung Hòa gần như đồng thời vang lên.
Mặc dù đều chưa bắt máy, nhưng khuôn mặt của cả ba người đồng thời biến sắc.
Bởi vì bọn hắn biết nhất định đã có chuyện xảy ra, tại thời điểm này với kiểu thời tiết này, thì người nhà và bạn bè sẽ không gọi điện đến.
Ông chủ Vương liếc nhìn ông chủ Tô, sau khi ông chủ Tô gật đầu, ba người gần như đồng thời bắt máy.
Quả thực đã xảy ra chuyện.
Bởi vì trận mưa lớn trăm năm hiếm gặp tại Thiên Nam này và sự thiếu kinh nghiệm, nên trong vòng một giờ, ở khu vực trũng thấp Tiểu Khuê thành đã có hai ngôi nhà đổ nát bị sập, chưa rõ số người chết.
Hệ thống thoát nước lẽ ra phải hiệu quả lại bị quá tải. Nó hoàn toàn không khớp với tuyên bố trong tài liệu là nó có thể chịu được lượng mưa lớn từ mười ba đến mười lăm centimet.
“Lập tức tổ chức công tác cứu hộ tại chỗ.”
Tô Trung Hòa đưa ra quyết định dứt khoát, hắn lập tức hét ra ngoài cửa: “Kỳ Xương, thông báo cho tất cả những người có liên quan tập trung ở hiện trường. Tại Tiểu Khuê thành có quá nhiều nhà đổ nát. Nếu như có vấn đề về thoát nước, thì đây mới chỉ là bắt đầu!”
Tiếng bước chân rất nhanh của Lý Kỳ Xương xa dần.
Hắn cần gọi hàng chục, thậm chí hàng trăm cuộc điện thoại cho những người có liên quan, toàn bộ ban thư ký trở nên bận rộn, lúc này bắt buộc phải tranh thủ đến từng giây.
“Ông chủ Tô, ta muốn ngươi xem xét về sự cố này...”
Ông chủ Trương vừa cúp điện thoại, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Lưới điện ở Tiểu Khuê thành và đường Thanh Lương xuất hiện sự cố, có một vài điểm rò rỉ điện. Theo thông tin truyền đến đã có hai nhân viên cứu hộ bất tỉnh, còn có vài công nhân đã đang vội vã về nhà sau giờ làm thêm cũng bị điện giật."
“Bây giờ không phải là lúc để xem xét, việc cần làm gấp lúc này là phải đến hiện trường để hiểu rõ tình hình thực tế và giải quyết vấn đề.
Tô Trung Hòa xua tay cắt ngang lời nói của ông chủ Trương, nhìn hắn với vẻ mặt nghiêm khắc.
Hắn cực kỳ không hài lòng với lý do thoái thác quanh co của ông chủ Trương.
Cái gì mà bất tỉnh, cái gì mà vài nhân viên đi làm về… Đến lúc này rồi mà còn muốn bao che đùn đẩy trách nhiệm. Trong mắt ông chủ Tô lúc này, ông chủ Trương bất luận là năng lực hay trách nhiệm đều không xứng với vị trí cao của mình.
“Những việc này chắc chắn phải truy cứu trách nhiệm.”
Ông chủ Tô đã cất đi vẻ điềm tĩnh thường ngày, biểu cảm hiện tại nghiêm túc đến đáng sợ.
Nam nhân duỗi thẳng ngón tay chỉ vào tập tài liệu trên bàn: “Vừa rồi các ngươi nói với ta những thứ này là sai sự thật, kết quả là một cái tát vào mặt."
Hai người nhìn nhau không nói được gì nữa.
“Liên quan đến tính mạng con người, hơn nữa không chỉ là một mạng người. Tất cả mọi người đều được ba mẹ nuôi dưỡng, chẳng lẽ sinh ra trong khu ổ chuột thì sẽ bị coi thường không cần quan tâm?”
Tô Trung Hòa đứng dậy: “Chúng ta lập tức đến hiện trường chủ trì công tác cứu hộ, về việc này ta chỉ nói một câu, có một vài người nếu như không trừng trị, nhân dân chắc chắn sẽ không nguôi giận!”
Roẹt roẹt!
Một tia sét cực lớn làm cho căn phòng có chút tối tăm bỗng nhiên sáng như ban ngày, trên mặt Tô Trung Hòa tràn đầy sát khí!