Cơn mưa lớn bao phủ toàn bộ Thiên Nam, nhìn từ xa thành phố này giống như đang bị một đám mây đen khổng lồ bao trùm hoàn toàn.
Một chiếc xe địa hình màu đen rời khỏi thành phố Thiên Đô đi về phía huyện Lâm Hải.
Mặc dù cơn mưa trên đường đi không lớn như ở Thiên Đô, nhưng cho dù đã bật cần gạt nước xoay nhanh và dùng ánh sáng đèn pha chiếu mạnh thì tầm nhìn cũng không quá năm mét, với tình hình đó có thể thấy cơn mưa này lớn như thế nào.
Trong xe yên tĩnh đến khác thường. Chỉ có một giọng hát hơi trầm của bài Mây quê hương đang được phát trong máy nghe nhạc.
“Ca từ rất hợp với cảnh, chắc mấy năm nữa không thể trở về.”
Một nam nhân ngồi ở ghế sau thu lại ánh mắt đang nhìn về Thiên Đô rồi chậm rãi nói, nam nhân với chiếc bụng béo và khuôn mặt tròn có dáng vẻ của một doanh nhân tiêu chuẩn.
“Vài năm mà thôi.”
Lái xe là Vương Khải của Bảo an Cẩm Tú. Hắn vẫn nhìn về phía trước, đáp lại: “Đều nói nước Mỹ là thiên đường của những người có tiền, mấy năm nay ngươi kiếm được nhiều như vậy cũng đủ tiêu rồi.”
“Sợ rằng ngồi không núi vàng ăn cũng hết.”
Nam nhân ngồi ở ghế sau có vẻ ngoài giống một doanh nhân tên là Thường Bình, là nhà cung cấp chính của hệ thống thủy lợi Thiên Đô, nhìn dáng người tròn trịa và phong cách làm việc tươi cười thường ngày của hắn, không ai có thể ngờ rằng nam nhân này từng là thành viên nòng cốt trong những năm đầu Cẩm Tú mới thành lập.
“Tô tổng không nói gì với cấp dưới sao?”
Vương Khải không để ý tới ánh mắt có chút u ám của Thường Bình, vẫn tiếp tục nói: “Ngươi đến nước Mỹ rồi, tự nhiên sẽ có người chăm sóc ngươi, nghe nói Thường tổng ngươi là người đầu tiên đi theo Quách tổng, vậy chắc cũng có quan hệ rất sâu đậm với Dương tổng, đến đó tự nhiên sẽ sống trong vàng son ngày đêm nhảy múa.”
Thường Bình chỉ biết cười khổ không nói thêm gì.
Đúng vậy, hắn là người Ô thành, là một trong những kẻ đầu tiên đi theo Quách Quang Diệu. Sau đó khi Quách Quang Diệu qua đời, hắn cảm thấy khả năng tiếp tục được giữ vị trí tại Cẩm Tú là không cao nên đã chủ động rút lui.
Trong những năm qua, mặc dù bề ngoài không có quan hệ. Nhưng Thường Bình luôn ý thức được rằng công việc kinh doanh và mạng lưới quan hệ của mình thực chất đều nằm trong tầm ảnh hưởng của Cẩm Tú.
Hình bóng đằng sau hắn đã trở nên mờ nhạt.
Tiểu Hồng Bào.
Cho đến tận bây giờ Thường Bình vẫn còn nhớ nam nhân mặc áo trắng nhuốm máu, khuôn mặt hoang dã đang gầm thét đó.
Hình ảnh của Tô tổng khi đó làm cho hắn liên tưởng đến một con dao sắc bén được đặt trong gió lạnh.
Rất đáng tin cậy.
Bởi vì hắn biết Tô tổng sẽ không bao giờ lùi bước hay gục ngã. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng tại sao năm đó mọi người đều đi theo Tô Bình Nam và tạo dựng sự nghiệp như bây giờ.
Có thể là bởi vì đã lâu không gặp, nam nhân luôn có cảm giác Tô tổng hiện tại đã thay đổi rất nhiều.
Không còn sắc lạnh như xưa, mà thay vào đó là sự yên tĩnh đến đáng sợ như ở trong vực thẳm.
Trong những năm qua, số lần gặp gỡ giữa Thường Bình và Tô Bình Nam chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Vì vậy hắn không thể định nghĩa được sự thay đổi của Tô Bình Nam là tốt hay xấu, nhưng loại cảm giác càng lúc càng đáng sợ đó lại là cơn ác mộng mà Thường Bình không thể nào xóa bỏ.
Trong mắt người ngoài, hắn là ông chủ Thường, là người có năng lực cung cấp vật tư cho hệ thống lưới điện, là một người tài cung cấp được vô số vật liệu xây dựng và các thiết bị cho các kênh thủy lợi, nhưng thực tế thì sao?
Hắn chỉ là một con rối, một con rối có vẻ ngoài bắt mắt. Mọi thứ từ khai hoang phát triển đến các hoạt động đầu tư sau này đều được kiểm soát bởi bàn tay vô hình của Cẩm Tú.
Nhưng tập đoàn Cẩm Tú không có ý định đòi chia số tiền mà hắn kiếm được. Chính điều này làm cho Thường Bình luôn cảm thấy có chút bất an, suy cho cùng thiên hạ này không có bữa cơm nào là miễn phí cả.
Cho đến tận vài ngày trước Thường Bình mới hiểu ra.
Đặc biệt là sau khi tập đoàn Cẩm Tú lấy được một số tài liệu bí mật thông qua hắn và các kênh khác mà hắn không biết, hắn đã run sợ khi nhìn thấy bằng chứng với chữ ký của mình.
Mọi thứ còn tồi tệ hơn thế.
Điều khiến hắn suy sụp nhất là sau khi tập đoàn Cẩm Tú hỏi về hệ thống thoát nước ở Tiểu Khuê thành, thì cơn mưa lớn đã ập đến như đã tính trước.
Những người này định làm gì, hắn không dám nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ tới.
Nhưng dù sao Cẩm Tú cũng đã cho hắn một đường sống, hứa sẽ lặng lẽ chuyển tài sản của hắn sang Mỹ, hơn nữa Lục Viễn sẽ ra mặt giúp hắn mở một công việc làm ăn mới ở bờ bên kia đại dương.
Khi đó Thường Bình đã đồng ý rất dứt khoát.
Nhưng hắn cũng lặng lẽ giữ lại cho mình một đường lui, hắn giao toàn bộ quá trình sự việc bao gồm cả các bản sao tài liệu cho người hắn tin cậy nhất.
“Nếu như một tháng sau ta không liên lạc với ngươi, thì ngươi hãy chuyển những tài liệu này đến địa điểm đó.”
Các tài liệu được Thường Bình đặt trong một chiếc túi clear dày, trên đó có ghi địa chỉ khiến người trợ thủ rất ngạc nhiên.
Sở giám sát Thiên Nam.
“Ta nhất định sẽ giúp ngươi làm.”
Trợ thủ của hắn sinh ra ở một nơi rất nghèo khổ, từ một con cậu bé ở nông thôn không xu dính túi trở thành kẻ chiến thắng cuộc đời có nhà lầu xe hơi, có thể nói đều là do Thường Bình một tay giúp đỡ hắn.
Vì vậy Thường Bình hoàn toàn tin tưởng vào thanh niên có cùng họ với mình.
“Nếu như ta gọi điện thoại đến, thì hãy đốt thứ đó đi.”
Thường Bình dặn dò Thường Học Quân, đưa tay ra vỗ mạnh vào vai đối phương: “Mấy ngày trước không phải mới thành lập một xưởng sản xuất nhỏ làm đường ống và khóa van sao, nếu ta không quay lại thì xưởng sản xuất đó sẽ là của ngươi.”