Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2064 - Chương 2064. Rơi Xuống Vực Thẳm

Chương 2064. Rơi xuống vực thẳm
Chương 2064. Rơi xuống vực thẳm

Thanh niên vẻ mặt ngạc nhiên không dám tin, tò mò hỏi: “Ca, ngươi gặp phải chuyện gì sao?”

“Việc không nên hỏi thì đừng hỏi, ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều, chuyện này trời biết đất biết ngươi biết ta biết, bao gồm cả ba mẹ và bạn gái của ngươi cũng không được để lộ ra nửa lời, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Khi Thường Bình nói lời tạm biệt và chuẩn bị rời đi, hắn đột nhiên thay đổi ý định: “Phải rồi, khi ta gọi điện về đừng đốt thứ đó đi, ngươi giấu nó thật kỹ cho ta, có thể trong tương lai nó sẽ giúp ích rất lớn.”

Thường Học Quân gật đầu một cách mơ hồ.

Suy nghĩ của Thường Bình lúc này là giữ cho mình một tấm bùa cứu mạng, tư duy của hắn bây giờ hoàn toàn là của một thương nhân, hắn không còn vai trò gì trong giang hồ như thời còn đi theo Quách Quang Diệu trước đây.

Hay nói cách khác, hắn không hề tin Tô Bình Nam.

Xe đột ngột dừng lại.

Thường Bình thoát ra khỏi suy nghĩ, có chút kinh ngạc nhìn Vương Khải đang lái xe: “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Giám đốc Lục đang ở phía trước.”

Vương Khải trả lời.

Thường Bình nhìn qua cửa sổ xe, lúc này trời đang mưa rất to, tầm nhìn rất thấp, qua những khe nhỏ của cơn mưa lớn hắn chỉ có thể nhìn thấy một vài ánh đèn pha ô tô đang dao động không ngừng.

“Đi đến đâu rồi?”

Thường Bình mở miệng.

“Sắp tiến vào huyện thành Lâm Hải, chúng ta sẽ trực tiếp đi ra bến tàu.”

Câu trả lời của Vương Khải đã xua tan nghi ngờ của Thường Bình: “Bến tàu thuộc bộ phận thủy sản, ngươi cũng biết con người của Trương Hoa, nếu giám đốc Lục không ra mặt hắn chắc chắn sẽ không giúp đỡ.”

Thường Bình gật đầu.

Hai bên đều không xuống xe, trong cơn mưa lớn đoàn xe ba chiếc lặng lẽ tiến vào bến tàu được bảo vệ nghiêm ngặt, thân hình khổng lồ của một con tàu du lịch viễn dương đã có thể nhìn rõ trong mưa bão.

Mặc áo mưa vào, lên tàu.

Trong suốt quá trình, không bị ai dò hỏi, cũng không có ai để ý tới nhóm người này, việc này ít nhiều làm cho Thường Bình cảm thấy yên tâm.

Trong những năm qua Thủy sản Cẩm Tú đã phát triển rất mạnh, hiện tại các sản phẩm thủy sản không chỉ được tiêu thụ mạnh ở trong nước, mà một số sản phẩm thủy hải sản đã được xuất khẩu ra nước ngoài.

Với quy mô như này cũng đã làm cho Thường Bình bỏ đi một số suy nghĩ nhỏ nhặt khác.

Tiểu Hồng Bào lấy ngọc làm nhà lấy vàng làm ngựa chắc sẽ không biển thủ số tiền mà hắn kiếm được trong những năm qua, không hiểu vì lí do gì, hắn đột nhiên cảm thấy nên dặn Tiểu Thường đốt những thứ đó đi mới là lựa chọn đúng đắn.

Nhưng lúc này vẫn chưa muộn, nếu như mình sang bên Mỹ sống rất tốt, thì khi đó sẽ bảo Tiểu Thường đốt thứ đó đi là được. Đứa trẻ đó chắc chắn sẽ nghe lời.

...

“Vẫn còn mười lăm phút nữa tàu mới ra khơi.”

Lục Viễn thấy Thường Bình có chút bất an, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Thẻ thuyền viên, thẻ căn cước, những thứ này đã được chuẩn bị chu đáo cho ngươi, sẽ không có bất cứ trở ngại gì trên con đường ngươi đi đến thế giới mới.”

“Cám ơn Viễn ca.”

Nhìn hình con rồng Hạ quốc trên cổ áo của Lục Viễn, Thường Bình có chút cảm động, khi đó nếu như hắn không cố chấp muốn rời đi, thì hiện tại trên cổ áo của hắn có lẽ đã có rồng ba móng rồi.

Rồng ba móng Cẩm Tú, với cấp bậc này sẽ được hưởng rất nhiều phúc lợi trong hệ sinh thái do nam nhân đáng sợ đó tạo ra, thứ khiến một kẻ chỉ thỉnh thoảng được nghe qua như Thường Bình thèm khát đến đỏ mắt.

Hệ sinh thái Cẩm Tú được giữ kín, nhưng không thần bí. Là một kẻ có quan hệ thân thiết với tập đoàn Cẩm Tú, Thường Bình biết khá nhiều về nó.

“Không cần khách khí, chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau.”

Lục Viễn đi đến trước mặt Thường Bình, vừa mỉm cười trả lời, vừa bất ngờ đưa tay ra chạm vào lưng của đối phương.

Thường Bình lập tức lùi lại trong sự kinh ngạc, nhưng cơ thể đã bị bào mòn bởi lối sống ăn chơi trác táng trong nhiều năm qua của Thường Bình, hắn từ lâu đã không còn là nam nhân đi theo Quách Quang Diệu sẵn sàng xung phong lâm trận.

“Đây là cái gì?”

Mặc dù Lục Viễn vẫn đang giữ nụ cười trên khuôn mặt, nhưng đôi mắt đã trở nên sắc lạnh. Nam nhân cầm khẩu súng trong tay nhếch mép nói.

“Chất lượng và kết cấu vừa nhìn đã biết là hàng từ Bạch Câu. Hàng ở đó đều là những sản phẩm cũ cách đây hàng chục năm. Những thứ này đột nhiên bị cướp cò là chuyện rất bình thường. Hiện giờ tất cả những dân giang hồ có chút địa vị ở Thiên Đô, không ai còn dùng loại này nữa rồi.”

Lục Viễn vừa quay súng một cách thành thạo, vừa có tâm trạng phổ biến kiến thức cho Thường Bình: “Là đồ từ rất nhiều năm trước, vậy mà vẫn luôn giữ bên mình, ngươi cũng có tâm.”

“Đi một đoạn đường dài, nếu như gặp phải chuyện nên có thứ để tự bảo vệ mình.”

Thường Bình nở nụ cười có chút bi thảm, nhưng vẫn đưa ra một lời giải thích.

“Việc đó có nên hiểu là ngươi không tin tưởng chúng ta không?”

Lục Viễn nhìn thẳng vào mắt đối phương: “Tô tổng đã từng nói, con đê ngàn dặm có thể bị hủy bởi một tổ kiến, ngươi đã tham gia vào quá nhiều việc, nếu như ngươi không có niền tin vào chúng ta, chúng ta làm sao có thể yên tâm?”

Thường Bình không nói gì, chỉ có thể liều mạng lắc đầu.

“Có câu nói, trong người có con dao sắc bén tự nhiên có ý định giết người.”

Ánh mắt của Lục Viễn dường như đã nhìn thấu Trường Bình: “Trong quá trình rời khỏi Thiên Nam, cõ lẽ nếu ngươi cảm thấy Vương Khải có bất kỳ vấn đề gì, thì thứ này đã có đất dụng võ.”

Thường Bình vẫn còn muốn giải thích, nhưng câu tiếp theo của Lục Viễn khiến hắn đột nhiên rơi xuống vực thẳm.

“Câu hỏi cuối cùng, ngươi giải thích thế nào về tập tài liệu trong tay Thường Học Quân?”

Thỏ gặp nguy cũng có thể cắn người, huống chi là một kẻ có kinh nghiệm chiến đấu trong giang hồ như Trường Bình?

Khi Lục Viễn hỏi câu hỏi này, hắn liền động thủ.

Thường Bình biết rõ mình đã đánh giá thấp kẻ từng là lão đại cũ của mình.

Đúng vậy, Tiểu Hồng Bảo đã cất đi khí chất hung bạo của mình, mà càng trở nên trầm lắng hơn, nam nhân đó kiểm soát mọi thứ thuộc về hắn, bao gồm cả những người xung quanh!

Hết chương 2064.
Bình Luận (0)
Comment