Một tên doanh nhân ngày ngày tửu sắc tiền tài làm sao có thể là đối thủ của Lục Viễn - kẻ có thể đấu quyền năm phút với Tô Bình Nam.
Thấy Trường Bình bất ngờ xông về phía mình, Lục Viễn chỉ dùng một cước đã đá đối phương bay ra ngoài, quá trình thực hiện cú đá này Lục Viễn thậm chí không dừng động tác quay súng lại!
Có thể thấy hai bên có khoảng cách rất lớn.
“Ngươi sẽ chết trên biển.”
Một cú đá ngang đã triệt để khiến Thường Bình không còn cơ hội phản kháng, Lục Viễn nhìn đối phương đang cố gắng cầu xin mình, chậm rãi nói: “Chúng ta sẽ dùng phương thức khác để trả lại số tiền mà ngươi kiếm được trong những năm qua cho Thường gia các ngươi.”
Cú đá ngang cực nhanh của Lục Viễn có lực rất mạnh, Thường Bình bị đá vào giữa bụng thốt lên một tiếng kêu thảm thiết.
Có thể vì hiểu rõ tình cảnh của mình, Trường Bình khôi phục lại là một tên du côn từng lăn lội trong giang hồ, thở hổn hển nhìn Lục Viễn nói: “Ha ha, giết chết ta đi, ta có làm quỷ cũng sẽ …”
“Ta không tin quỷ thần.”
Lục Viễn cúi người xuống cắt ngang lời nói của đối phương. Ánh mắt nam nhân nhìn thẳng vào ánh mắt thù hận của đối phương mà không hề có ý định né tránh: “Ngươi từ một tên giang hồ trở thành ông chủ lớn, tất cả đều là nhờ chúng ta giúp ngươi, ngươi làm việc đó để đổi lấy những thứ này, ta thấy cũng không có gì quá đáng.”
“Ngươi lại có ý định làm phản.”
Lục Viễn mở cửa khoang tàu, quay đầu nhìn đối phương lần cuối: “Vậy nên húng ta lấy đi một mạng, ta thấy rất công bằng. Bởi vì người chết mới có thể hoàn toàn giữ bí mật.”
“Bùm!”
Cánh cửa khoang tàu dày đóng chặt lại, mọi thứ đều chìm vào trong bóng tối.
Lục Viễn rất tự tin với cú đá cuối cùng của mình, hắn đã đánh gãy xương sườn của đối phương, hơn nữa nhìn sắc mặt của Thường Bình sẽ không mất nhiều thời gian hắn sẽ xuất huyết bên trong mà chết.
Biển cả là nơi tốt nhất để chôn giấu bí mật.
Mười lăm phút sau, tiếng gầm rú của chiếc tàu vận tải viễn dương vang lên, từ từ rời cảng trong cơn mưa lớn.
...
“Tên Tô Bình Nam này thực sự không thể coi thường. Chọn được thời cơ này không tồi.”
Tầm nhìn trong cơn mưa lớn rất thấp, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đoàn xe hùng hậu đang tiến về một vài địa điểm xảy ra thảm họa trong khu vực đô thị.
Đối với một kẻ cực kỳ nhanh nhạy với thông tin như An mập, không khó để hắn nhanh chóng tìm hiểu được trên những chiếc xe tải này có những gì.
Chẳng qua chỉ là một số lượng lớn lều bạt, bao gồm một số vật dụng y tế, thậm chí còn có một số thực phẩm và sữa bột. vtb vtf
Tổng giá trị của tất cả những vật chất này đối với những người bình thường là một con số rất lớn, nhưng bất luận là đối với An mập hay là Tô Bình Nam thì lại không khó để đưa ra.
Có được đánh giá như vậy không liên quan đến giá trị, mà là vì An mập có năng lực điều động vật chất cho tập đoàn Cẩm Tú.
Phải mất nửa giờ kể từ khi bắt đầu nhận được thông tin từ văn phòng chủ tịch tỉnh đến khi Cẩm Tú có hành động tương ứng. Chỉ với việc này, An mập cảm thấy mình có quất ngựa cũng không theo kịp.
“Nhân cơ hội này biểu hiện một chút trước mặt ông chủ Tô, chẳng những có được thiện cảm, mà còn có thể âm thầm hàn gắn quan hệ.”
An mập nhìn đứa con trai bên cạnh: “Nếu không phải ta biết tuổi của Tô Bình Nam, thì ta thực sự không dám tin hai ngươi lại bằng tuổi nhau.”
Đả kích con trai vài câu xong, biểu cảm của An mập trở nên đông cứng.
Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió.
Không còn nghi ngờ gì nữa, công trình Thiên Đô mới của ông chủ Mạnh khi sắp rời đi muốn ghi thêm vào trong bảng thành tích của mình cuối cùng đã xảy ra sự cố.
Tiểu Khuê thành tràn ngập trong nước, một vài tòa nhà đổ nát bị sập đã làm lộ ra một số vấn đề trong dự án này. Mặc dù vẫn chưa biết chính xác số người chết, nhưng An mập đã đến khu ổ chuột Tiểu Khuê thành đó rất nhiều lần.
Đối với những tòa nhà nhỏ cũ kỹ và những tòa nhà bất hợp pháp mà hắn nhớ rất rõ trong đầu, có thể chắc chắn một điều là số lượng người sống trong những nơi đó không hề ít.
“Thật là khốn khiếp.”
Kẻ tự nhận mình là gian thương như An mập không kìm được cơn tức chửi một câu, việc này lẽ ra ông chủ Mạnh không nên nhúng tay vào. Tính cách của ông già đó An mập biết rất rõ, nhất định là có người biết ông chủ Mạnh muốn đẩy nhanh tốc độ nên đã nhúng tay vào.
Nhưng An mập cũng biết cho dù ông chủ Mạnh có vô tội như thế nào, nếu như ông chủ Tô muốn mượn chuyện để thực hiện ý đồ của mình, vậy thì tình cảnh của hắn sẽ vô cùng khó xử.
Đồng thời cũng sẽ khiến bầu không khí chốn quan trường tại Thiên Nam trở nên cực kỳ phức tạp và căng thẳng.
Trong hoàn cảnh này, có quỷ mới biết một người có quan hệ rất sâu đậm với giới quan chức như mình có bị liên lụy hay không. Dù sao chốn quan trường Hạ quốc rất phức tạp, đến một doanh nhân cực kỳ thông minh như An mập cũng không dám nói rằng mình có thể giải quyết mọi chuyện một cách dễ dàng.
“Vẫn là Tô Bình Nam thông minh, hiện tại hắn đã chạy tới Hải Châu vùng quê nghèo hoang vu, biến mất không tăm tích.”
An mập xoa chiếc cằm đôi của mình, tự hỏi mình có nên học theo tên đó biến mất đi vài ngày không, hắn không giống Cẩm Tú thích thể hiện.
Quyên góp tiền của là một việc tốt, nhưng số người ở Hạ quốc lại không nghĩ như vậy.
Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
An mập thở dài. Hắn không phải là tập đoàn Cẩm Tú, cũng không phải kiểu người giống như Tô Bình Nam kiếm tiền dựa vào những thủ đoạn tàn ác và tầm nhìn kinh doanh xuất sắc.
Đã bị ràng buộc quá chặt, khó có thể tách ra.