Ngô Dũng rất tin tưởng vào sức mạnh của nhà họ Triệu ở thành phố H. Nhưng khoảnh khắc tay chạm vào báng súng, Ngô Dũng mới phát hiện hắn đã xem thường mãnh long vừa mới bước chân vào giang hồ kia.
Trong con ngươi co rụt của Ngô Dũng, Tô Bình Nam dùng một cú lăn rất đẹp để tránh cú đá ngang của đồng nghiệp Ngô Dũng.
Tô Bình Nam trong khi lăn đã chạm tay vào chai Hennessy trị giá hàng chục nghìn nhân dân tệ trên bàn.
Xoảng!
Chai rượu đặc vỡ tung trên đầu vệ sĩ thứ ba.
Để phản ánh sự đắt đỏ và địa vị của mình, loại chai Hennessy cũ dày tới 2,5 cm!
Chai rượu đột ngột đập vào đầu, tác động có thể tưởng tượng được.
Đầu của vệ sĩ bị đánh phun ra máu đỏ sẫm, cơ thể mềm nhũn ngã xuống đất, dưới ánh đèn mờ cực kỳ giống một bộ phim câm.
Im lặng, ngột ngạt bức người.
Báng súng nặng nề mang đến cảm giác an toàn cho Ngô Dũng. Một số thứ giống như bơi lội và đi xe đạp, một khi ngươi học được nó, nó sẽ trở thành bản năng.
Ví dụ như bắn súng.
Ngô Dũng thường xuyên nằm trong top năm người bắn súng giỏi nhất khi còn công tác tại lực lượng vũ trang, hắn thậm chí còn quen thuộc với súng hơn cả bà vợ già nằm ngủ bên cạnh.
Huống chi, dựa vào năng lượng của nhà họ Triệu những năm qua, hắn có rất nhiều cơ hội để giữ cho kỹ năng này không trở nên xa lạ.
Rút súng.
Gương mặt Ngô Dũng hiện lên sự dữ tợn và tự tin.
Con mẹ nó, đây là thời đại gì chứ? Còn học Tinh Võ Môn? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Có thể một người đánh mười người?
Lòng bàn tay đau dữ dội khiến suy nghĩ vừa mới hiện lên trong đầu hắn lập tức tiêu tan.
Ngay khi hắn giơ súng, Tô Bình Nam đã tiến sát gần hắn, mảnh vỡ chai rượu đâm thẳng vào bàn tay của hắn.
Về tác động trực quan, tác động của loại lưỡi lê nhìn thấy máu này lớn hơn nhiều so với tác động của một đòn tấn công bằng vũ khí cùn.
Khi các bộ phận liên quan can thiệp sau đó, nhiều người có thể mô tả tất cả các tình huống trước đó một cách có trật tự, nhưng bọn hắn lại có một ký ức mơ hồ về giai đoạn này.
Dù sao cảm giác đẫm máu khi những mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm vào cơ và xương không phải ai cũng có thể chấp nhận được.
…
Biểu hiện của Tô Bình Nam vẫn lạnh lùng, không dừng động tác công kích.
Toàn thân nam nhân dán sát Ngô Dũng, một tay luồn vào nách đối phương khiến Ngô Dũng không cách nào phát lực, tay còn lại nắm lấy tay phải không chịu vứt súng của đối phương, đột ngột dùng lực!
Triệu công tử đứng gần nhất bị dọa thành tượng đất. Hắn thậm chí còn nghe thấy âm thanh xương gãy của Ngô Dũng.
Một quyền lại một quyền.
Nắm đấm nặng nề của Tô Bình Nam đập vào mặt Ngô Dũng, máu bắn tứ tung dưới ánh đèn nhiều màu.
Nam nhân cuối cùng cũng dừng hành động đánh đập, ném Ngô Dũng đã bất tỉnh vào căn phòng đánh bài lộn xộn như vứt rác.
“Bây giờ ngươi đã biết ta dựa vào cái gì rồi chứ? Đưa tay ra.”
Tô Bình Nam nói với Triệu nhị công tử đang bị dọa sợ. Đối phương vừa nãy còn ngang ngược càn rỡ, bây giờ lại ngoan ngoãn như đứa trẻ đưa tay ra trước mặt Tô Bình Nam.
Nam nhân đốt điếu thuốc đang cháy cho đến khi chỉ còn lại tàn thuốc trong miệng, rồi dụi nó vào lòng bàn tay của Triệu công tử.
Lúc này mọi người mới hoàn hồn. Thì ra Tô Bình Nam không hề phun điếu thuốc trong miệng ra trong trận đánh nhau như phim hành động vừa rồi.
Phát hiện này làm cho rất nhiều nhân viên phục vụ mắt sáng lên, sau này bọn hắn sau kết hôn sinh con cũng khó có thể quên.
Và sự xuất hiện của Tô Bình Nam với điếu thuốc trên miệng đã vô tình trở thành ký ức mà bọn hắn luôn trân trọng khi còn trẻ và khi uống rượu đỏ mặt tía tai.
“Ba của ta là Triệu An.”
Cơn đau nhói từ điếu thuốc nóng khiến Triệu công tử tỉnh táo lại. Hắn lập tức rút vũ khí lợi hại nhất của mình ra: “Nếu ngươi đụng đến ta, ngươi đang muốn chết.”
Chào hỏi bằng gậy và củ cà rốt là bản năng của đám con nhà giàu. Sau khi uy hiếp, Triệu nhị công tử lập tức đưa ra chỗ tốt: “Bên cạnh ta thiếu người như ngươi. Ngươi đến giúp ta, giá cả tám chữ số không thành vấn đề.”
“Giá không tệ.”
Tô Bình Nam có chút sỉ nhục vỗ gò má đối phương: “Đáng tiếc lưng của ta quá cứng, mãi mãi không cúi xuống được.”
Hai bên đều không nói sai.
Triệu công tử kiêu ngạo và độc đoán, tất nhiên hắn cần một người nhặt rác có năng lực ở bên cạnh mình. Hắn cũng đã chân thành đưa ra mức giá tám con số.
Tô Bình Nam trời sinh là một kẻ liều mạng. Đừng nói là tám chữ số, cho dù chín chữ số cũng không cho phép hắn đi theo phục vụ một ai cả.
“Theo lý, bây giờ ta đang nắm cục diện trong tay đúng không?”
Tô Bình Nam đặt một tay lên cổ họng của Triệu công tử.
Mặc dù nam nhân không cầm vũ khí sắc bén, nhưng mọi người đều biết với sự hung ác mà tên hung thần này thể hiện vừa rồi, hắn muốn bẻ gãy cái cổ yếu ớt của Triệu công tử không phải việc khó.
Triệu công tử gật đầu.
“Hôm nay lưu lại một đường, ngày sau dễ nói chuyện.”
Tô Bình Nam lạnh lùng nói: “Theo lý, ta hẳn thấy tốt thì lấy. Ta vừa bảo vệ được Eva, cũng không làm ngươi mất lòng.”
Triệu công tử gật đầu thật mạnh: “Ngươi cứ mang Eva đi, ta không nói hai lời đâu.”
Tô Bình Nam mỉm cười, sau đó ra hiệu với nữ hài: “Thu dọn đồ đạc rời khỏi đây đi.”
Nữ hài bước đi thật nhanh.
Sau đó, nam nhân mới quay sang nói tiếp với Triệu công tử: “Nhưng ta biết rất rõ loại người như ngươi, từ nhỏ đã hư hỏng không ra gì. Trong mắt loại người như chúng ta, ngươi chính là heo chó.”
Hắn lắc ngón tay, ra hiệu cho Triệu công tử đừng chen lời: “Ta đứng ra, ngươi đã mất mặt rồi, vì vậy ngươi sẽ không bao giờ tha cho ta. Ngươi không hề có gánh nặng tâm lý khi giết một người như ta.”