Trong thời gian một tháng rưỡi làm việc ở đây, Tô Bình Nam đã làm một số việc.
Đánh gãy chân ba người, vặn gãy cổ tay một người, còn có một người mắc chứng bệnh sợ giam cầm kể từ đó.
Độc lai độc vãng.
Hắn ăn ngay tại chỗ làm, ít giao du với người khác, có thể nói là không có bạn, mà hắn cũng không muốn kết bạn.
Một con sói lang thang đã quen với sự cô đơn, một con sư tử nghèo túng sẽ không bao giờ chủ động gọi linh cẩu là anh em.
Mặc dù Tô Bình Nam chẳng từ chối ai khi uống rượu, nhưng hắn chưa từng chủ động nâng ly với bất cứ người nào, bao gồm cả Đại Lượng ca mà hắn gọi là ba mẹ nuôi cơm.
Nhưng nam nhân tưởng chừng như ngàn chén không say này lại mắc căn bệnh đau bao tử nghiêm trọng trong những năm phiêu bạt giang hồ.
Trong cuộc đời này, Tô Bình Nam chưa bao giờ có khái niệm giữ gìn sức khỏe trong đầu.
Thậm chí hắn cảm thấy cảm giác cồn cào do rượu mạnh uống vào bụng khiến hắn càng thêm tỉnh táo.
Những người mời rượu ở hộp đêm đều nhìn thấy gương mặt không chút biểu cảm của nam nhân, nhưng không ai để ý tới hàng lông mày hơi cau lại của hắn mỗi khi uống xong một ly rượu.
Cho đến một ngày, sau khi Tô Bình Nam tỉnh lại sau cơn đau thắt dạ dày, hắn nhìn thấy một bát mì hoành thánh nóng hổi.
“Nam ca?”
Nhân viên phục vụ chờ đã lâu nháy mắt ra hiệu: “Ngươi đúng là lợi hại. Eva mà tất cả mọi người không giải quyết được lại làm thức ăn sáng cho ngươi, còn trả tiền boa cho ta, để ta mang lên cho ngươi.”
Tô Bình Nam nhìn thoáng qua tô mì hoành thánh đang bốc hơi, không nói gì.
“Ăn để dưỡng dạ dày, nếu dạ dày đau thì uống ít một chút.”
Nhân viên phục vụ bắt chước bộ dạng của nữ hài: “Nói với quản lý Tô, cơ thể không phải làm bằng sắt.”
Tô Bình Nam vẫn im lặng, chỉ hơi cau mày. Hắn không ngờ có người nhìn ra được hắn bị đau bao tử.
Hai bên vẫn không có bất kỳ hành vi thân mật nào, nhưng vào ban đêm khi Eva và những người khác đang nhảy vũ điệu khởi động, nam nhân hơi gật đầu với đối phương xem như lời chào.
Về sau, chỉ cần Tô Bình Nam uống rượu hoặc ăn uống thất thường, Eva luôn có thể thần bí phát hiện nam nhân khó chịu, một chén canh dưỡng dạ dày sẽ đúng giờ xuất hiện trước mặt Tô Bình Nam.
Bốn mươi ba bát. Tô Bình Nam nhớ rõ con số này. Đó là lý do tại sao hắn đứng dậy sau khi mọi người câm như hến.
Nam nhân chưa từng, cũng không phải thánh nhân. Đại Lượng đã quyết định đuổi việc hắn, hắn sẽ không vì một người làm ăn mà đắc tội với Triệu nhị công tử.
Dù sao khi Tô Bình Nam mới đến thành phố H đã nghe danh tiếng lẫy lừng của Triệu nhị công tử rồi.
Vì bốn mươi ba bát canh mà đối mặt với một Triệu công tử?
Có lẽ trong mắt người bình thường, đây tuyệt đối là con đường của kẻ mất trí, nhưng trong mắt Tô Bình Nam, điều này bình thường đến không thể bình thường hơn.
Đây mới là Tô Bình Nam.
…
Eva đầy tuyệt vọng lần đầu tiên nhìn thấy Tô Bình Nam đánh nhau. Ừm, chính là đánh nhau.
Những từ như đánh nhau, vật lộn không nằm trong đầu óc của nữ hài. Nàng rốt cuộc hiểu được vì sao những nhân viên phục vụ mới vào xã hội, hoặc những nhân viên an ninh cao to vạm vỡ lại tôn trọng Tô Bình Nam đến như vậy.
Nam nhân giống như một con mãnh hổ.
Ba chữ nhanh như thỏ hiện lên trong đầu tất cả mọi người đứng xem.
Tô Bình Nam dùng sức trên cả hai chân, lao tới với tư thế không mấy đẹp mắt nhưng hoàn toàn thực dụng.
Nhóm Triệu công tử gồm có sáu người. Ngoại trừ một tên cậu ấm yếu ớt giống hắn, bốn người còn lại đều là những nam nhân cường tráng.
Có vẻ như nhà họ Triệu cũng biết tính cách của đứa con trai này, cho nên bọn hắn đã bố trí mấy vệ sĩ đi theo bên cạnh, tránh cho người khác hành hung hắn.
Tô Bình Nam đánh ngã vệ sĩ thứ nhất bằng một đòn tiêu chuẩn, sự bạo lực thể hiện qua sức mạnh của cú vung cùi chỏ khiến nhiều nữ hài không thể không nhắm mắt.
Vệ sĩ bị đánh vào cổ gục xuống mềm nhũn, máu đỏ sẫm phun ra từ miệng và mũi khiến nhiều người kêu lên.
Động tác của nam nhân không ngừng lại.
Ở kiếp này, cuộc sống của Tô Bình Nam chỉ có thể nói là tạm được, nhưng hắn tuyệt đối có kinh nghiệm phong phú trong giang hồ. Trước khi ra tay, hắn đã quan sát hết mọi thứ.
Hai trong số bốn vệ sĩ vẫn mặc vest trong thời tiết này, phần eo phình ra không bình thường, kết hợp với quyền lực của Triệu nhị công tử, Tô Bình Nam không loại trừ khả năng những người này mang theo súng.
Cho nên, hắn nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết những người đó.
Sau khi vệ sĩ thứ nhất ngã xuống, Tô Bình Nam trượt bước tiếp cận người thứ hai, cúi đầu xuống trong khi người kia đang đấm, rồi dùng dao cắt cổ đối phương.
Người sau xụi lơ ngã xuống đất.
Lúc này, đầu óc của Tô Bình Nam rất tỉnh táo. Hắn thậm chí có thể thấy rõ con mắt mở to của đối phương.
Dù nói thế nào Tô Bình Nam cũng là người. Ở thời không này, sức mạnh của hắn vẫn thuộc về loại người bình thường. Sau khi hắn đánh ngã được hai người, những vệ sĩ khác đã kịp phản ứng.
Nam nhân luôn dán chặt Triệu nhị công tử đột nhiên vén vest lên, đưa tay sờ vào phần hông.
Hắn xuất thân là một cảnh sát vũ trang. Xét về năng lực và thị lực, hắn đứng đầu trong đám vệ sĩ. Chỉ trong vài giây, hắn đã đánh giá được năng lực chiến đấu của Tô Bình Nam.
Vô cùng nguy hiểm.
Nếu là mười năm trước, khi hắn vẫn còn là một huấn luyện viên cảnh sát vũ trang, hắn có lòng tin sẽ đấu một trận với đối phương, nhưng qua nhiều năm bảo vệ Triệu công tử, sống kiếp sống xã giao với mấy đại nhân vật, hắn đã không còn sự sắc bén ngày xưa.
Suy giảm về trình độ kỹ năng không có nghĩa là hắn không có sức phán đoán.
Chỉ trong hai giây, vệ sĩ tên Ngô Dũng đã quyết định dùng súng.
Mặc dù có rất nhiều người ở hộp đêm nhưng vì sự an toàn của Triệu công tử, người của nhà họ Triệu vẫn muốn dùng súng để giải quyết sự việc.