Ở Thiên Nam, lực khống chế của Cẩm Tú đã vượt qua sự tưởng tượng của tất cả mọi người.
Đặc biệt là khi Tô Bình Nam dốc toàn lực chú ý vào một việc, có rất ít chuyện có thể che giấu được hắn.
Mặc dù ông chủ Lưu đã chọn một vị trí khá xa ở ngoại ô, nhưng những người trong nhà này không biết rằng luôn có những con mắt theo dõi bọn hắn từ bên ngoài.
“Ông chủ La của hệ thống xây dựng tỉnh, ông chủ Lưu của hệ thống thủy lợi, và cả mấy tên gia hỏa ngày thường khó chơi nữa.”
Khi những người này lần lượt rời đi, không ai phát hiện tất cả hình ảnh bọn hắn bước ra khỏi nhà đã bị camera trong một chiếc xe tải màu trắng đậu ở tầng dưới ghi lại.
Lục Viễn nhìn những người bước ra, nở nụ cười lạnh lùng.
Sau khi chiếc xe hoàn toàn khuất bóng, nam nhân bấm điện thoại gọi cho lão đại của mình: “Nam ca, gần như tất cả những nhân vật quyền lực trong hệ thống thủy lợi đều có mặt. Có vẻ như lần này ông chủ Tô sẽ có một hoạt động lớn.”
“Toàn bộ tinh lực phải tập trung trên người ông chủ La hệ thống xây dựng tỉnh.”
Đầu dây bên kia, Tô Bình Nam nói: “Hắn là mấu chốt của mớ hỗn độn này. Chúng ta phải giúp đỡ ông chủ Tô vào thời điểm quan trọng.”
…
Trên đời này, cho dù thế giới bên ngoài có công bằng và chính trực như thế nào, có một điều mà nhiều người phải thừa nhận.
Giai cấp thật sự tồn tại.
Nhiều người đã làm việc chăm chỉ cả đời để phá vỡ xiềng xích vô hình nhưng có thật trên cơ thể bọn hắn.
Làm việc chăm chỉ có hiệu quả không? Có.
Nhưng khi sự củng cố giai cấp ngày càng nghiêm trọng, tỷ lệ nỗ lực cá nhân dường như ngày càng ít đi, đương nhiên trên đời không có gì là tuyệt đối, không loại trừ một số tài năng xuất chúng sẽ chấn động thế giới.
Nhưng đối với hầu hết mọi người, rào cản về giai cấp là không thể phá vỡ. Ông chủ Kỳ có phải là một nhân tài không?
Kỳ Đồng Ủy lăn lộn trong núi ba năm, chẳng những trúng ba phát đạn, lập không ít công lao, mà lý lịch còn rất đẹp, nhưng thế thì sao?
Yêu cầu duy nhất của hắn là quay lại Thiên Đô làm việc, nhưng lại khó như lên trời.
Mạng lưới các mối quan hệ không thể xuyên thủng được hình thành bởi các giai cấp và vòng tròn khiến ông chủ Kỳ không thể xoay người trong suốt quãng đời còn lại của mình vì sự tùy hứng nho nhỏ của một cô con gái của một nhân vật tầng cao nhất.
Cũng không còn cách nào, Kỳ Đồng Ủy phải quỳ xuống sân tập ở trường đại học.
Quỳ gối làm mất đi sự tôn nghiêm, quỳ gối trở thành một trò cười, nhưng nó cũng giúp nhiều con đường trở nên thông suốt.
Là một người rất kiêu hãnh, Kỳ Đồng Ủy nằm mơ cũng muốn lấy lại tôn nghiêm đã mất của mình.
Làm sao lấy về?
Hắn không quan tâm mình dùng tư cách gì leo lên, khóc lóc quỳ xuống như thế nào hay thủ đoạn gì, chỉ cần có một ngày hắn đứng lên đủ để người cười nhạo hắn ngẩng đầu lên nhìn hắn, hết thảy mọi sai lầm sẽ được cho là nằm gai nếm mật.
Như vậy, hiện tại ông chủ Kỳ đã xem như phá vỡ trần nhà giai tầng rồi sao?
Không tính. Ít nhất trong mắt rất nhiều người, bất kể thân phận hay xuất thân, hắn đều không có tư cách. Nếu không có tư cách, như vậy phản phệ mà hắn phong sát Giang Nam Nhã Cư tất nhiên sẽ đến.
Ông chủ Kỳ cũng bận rộn vào đêm mưa, nhưng không giống như nhiều ông chủ cùng cấp với hắn, sau khi bận rộn hắn không về nghỉ ngơi, thay vào đó hắn nhân cơ hội này mời rất nhiều cấp dưới của mình ăn cơm.
Hắn biết nếu hắn muốn cạnh tranh vị trí cục trưởng với ông chủ Nhậm, hắn chắc chắn không nhận được quá nhiều sự ủng hộ. Như vậy, lời truyền miệng giữa các đồng nghiệp là rất quan trọng.
Xét cho cùng, hệ thống cảnh sát không giống các hệ thống khác. Cấp trên rất coi trọng những đánh giá và lời truyền miệng của cấp dưới.
Đương nhiên, hắn lựa chọn nhà hàng không quá nổi tiếng. Sau khi uống vài ly, bầu không khí giữa hai mươi mấy nam nhân dần dần trở nên náo nhiệt.
Rầm!
Cánh cửa phòng bao bị đẩy ra. Một người trẻ tuổi có chút cà lơ phất phơ liếc mắt nhìn mọi người, sự khinh thường trong mắt lập tức khiến cho rất nhiều người trong phòng đã say rượu sa sầm nét mặt.
Thời đại này không phải mười mấy năm sau. Cảnh sát không có nhiều cố kỵ, còn người dân thì rất hung hăng.
Nhưng tất cả mọi người đều không hề động đậy. Không phải bọn hắn hiền, mà là thanh niên này mặc một bộ vest màu tím nhạt hiếm thấy ở Thiên Đô. Chất vải cao cấp khiến người ta cảm nhận được sự đắt đỏ.
Sau khi đẩy cánh cửa một cách thô bạo, người trẻ tuổi không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Kỳ Đồng Ủy, dường như đang chờ ông chủ Kỳ chủ động chào hỏi.
“Con mẹ nó, ngươi đang làm cái gì vậy?”
A Cường có vóc người cao lớn nhất, cũng là người đánh giỏi nhất trong đội ngũ của ông chủ Kỳ, đồng thời còn là người nóng tính nhất, lập tức quát lớn với người trẻ tuổi kia.
“Ta khuyên ngươi đừng nóng giận. Nếu không, bộ quần áo này của ngươi không giữ được đâu.”
Người trẻ tuổi không sợ hãi, trong giọng nói còn có vẻ bề trên khiến A Cường dừng bước. Hắn quay đầu nhìn Kỳ Đồng Ủy, nghiến răng nói từng câu: “Làm sao? Bây giờ gặp ta cũng không thèm chào hỏi?”
Mặt Kỳ Đồng Ủy không thay đổi nhìn người trẻ tuổi, rốt cuộc khoát tay với A Cường, sau đó tươi cười nói: “Hoàng công tử, ngươi về Thiên Đô từ khi nào vậy?”
Cháu đích tôn nhà họ Hoàng, đã lâu rồi không ở Thiên Đô. Hoàng An Quốc ngoài cười nhưng trong không cười: “Ngôi nhà cũ cần được dọn dẹp thường xuyên. Ta nghe bảo mẫu nói con chó trong nhà không có nghe lời, cho nên ta trở về xem có phải nó bị thiếu xương cốt gì hay không?”
Biểu hiện của mọi người trở nên tế nhị.
Chuyện Kỳ Đồng Ủy khóc trước mộ phần đã sớm xôn xao. Bây giờ Hoàng đại công tử nói như vậy chẳng khác nào tát vào mặt Kỳ Đồng Ủy trước mặt mọi người. Nhất thời, bầu không khí trong phòng bao yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.