“Đã lâu rồi không trở về, ta dự định đi tảo mộ trước.”
Hoàng đại công tử vì chuyện của Giang Nam Nhã Cư mà mất hết mặt mũi trước mặt nhiều người, khiến hắn cực kỳ hận ông chủ Kỳ.
“Cùng đi chứ. Trước đó nhờ ông chủ Kỳ hỗ trợ mà nhà họ Hoàng chúng ta luôn mưa thuận gió hòa.”
Hoàng An Quốc tiếp tục phát tiết lửa giận trong lòng. Một nguyên nhân rất lớn khiến cho hắn không tham gia chính trường là bởi vì tính tình nóng nảy. Đây cũng là lý do vì sao nhà họ Hoàng thà để đứa cháu đích tôn này của mình ăn chơi đàng điếm bên ngoài cũng không muốn bồi dưỡng hắn.
Người trong nhà biết việc của mình.
Các lão nhân nhà họ Hoàng cho rằng, dù sao Hoàng An Quốc có làm gì bên ngoài cũng không tổn hại được căn cơ của nhà họ Hoàng. Với tính cách có thù tất báo của hắn, có trời mới biết hắn sẽ gây ra chuyện gì nếu đi làm.
Đối mặt với sự khiêu khích trần trụi của Hoàng An Quốc, Kỳ Đồng Ủy vẫn không lên tiếng, chỉ là sắc mặt càng lúc càng khó coi.
“Xe ở bên ngoài. Ta chờ ngươi mười phút.”
Hoàng An Quốc cảm thấy thời gian đã đến, lúc này hắn mới mỉm cười làm dịu bầu không khí căng thẳng: “Nói thế nào chúng ta cũng là anh em.”
Trước cho một bạt tai, sau đó lại đưa cho một quả táo.
Dù Hoàng An Quốc có kém cỏi đến đâu, gia tộc mưa dầm thấm đất khiến hắn vẫn còn có chút bản lĩnh.
Ông chủ Kỳ biết rõ ý của Hoàng An Quốc. Nếu bây giờ ngươi đi theo ta, nhà họ Hoàng vẫn còn làm bạn với ngươi.
Trong lúc Kỳ Đồng Ủy đang do dự, điện thoại nam nhân vẫn cầm trong tay đột nhiên vang lên.
Tiếng chuông đặc biệt khiến Kỳ Đồng Ủy nheo mắt lại, con ngươi co rụt. Bởi vì hắn đặt tiếng chuông này cho một người.
Tô Bình Nam.
“Alo.”
Hắn nhấn nút nghe.
“Ông chủ Kỳ rất biết hòa mình với cấp dưới, nhưng loại rượu Thiên Đô Đại Khúc mười tám tệ không ngon lắm đâu.”
Giọng điệu châm chọc của Tô Bình Nam khiến Kỳ Đồng Ủy giống như bị sét đánh. Bởi vì chai rượu trên bàn trước mặt hắn chính là Thiên Đô Đại Khúc giá mười tám tệ.
Hoàng An Quốc cảm thấy mình chờ đã đủ lâu, lạnh lùng nhìn Kỳ Đồng Ủy nghe điện thoại rồi xoay người rời đi. Hiển nhiên hắn cho rằng đối phương đã có sự lựa chọn.
Trong điện thoại, lời nói của Tô Bình Nam lại càng khiến Kỳ Đồng Ủy khiếp sợ không thôi: “Chai của Thiên Đô Đại Khúc rất giòn. Nện vào đầu người, hiệu quả không tệ. Ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ?”
“Ngươi đang nói đùa?”
Kỳ Đồng Ủy không thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh giả vờ của mình, điều này cho thấy sự chấn động trong lòng hắn. Nam nhân thậm chí còn cầm điện thoại di động lên nhìn kỹ số trên ID người gọi. Không sai, là Tô Bình Nam.
Không thể nào?
Trong lòng ông chủ Kỳ chỉ toàn là sự nghi ngờ.
Thật nực cười khi một kẻ tinh ranh như hồ ly lại bảo hắn làm một hành vi không lý trí như vậy. Đúng là hoang đường!
Tô Bình Nam dường như cảm nhận được sự do dự của ông chủ Kỳ, giọng điệu của hắn vô cùng bình tĩnh, không hề có một chút tình cảm.
Nam nhân chỉ nói ngắn gọn một câu rồi cúp điện thoại.
“Đánh cờ thắng trời.”
Mặc dù bốn chữ không hề mang theo chút tình cảm nhưng ý trào phúng bên trong vẫn khiến sắc mặt của Kỳ Đồng Ủy trở nên đỏ bừng.
“Ngươi nên nhớ, có đôi khi không đi đường thường mới là đường ra.”
Tô Bình Nam nói xong, rất dứt khoát cúp điện thoại.
Không đi đường thường mới là đường ra.
Nếu bốn từ đầu tiên khiến ông chủ Kỳ có chút thẹn quá hóa giận, nội dung đoạn sau có vẻ đầy thâm ý.
Tô Bình Nam tuyệt không bắn tên mà không có đích.
Dựa trên sự hiểu biết của Kỳ Đồng Ủy về Tiểu Hồng Bào, đối phương làm như vậy nhất định có nguyên nhân mà hắn không thể nào hiểu được.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, trong tiềm thức ông chủ Kỳ đã bắt đầu tin tưởng lời nói của Tô Bình Nam một cách khó hiểu. Điều này khiến hắn quyết định đánh cược một lần.
Kỳ Đồng Ủy đã dám đối mặt với những viên đạn của bọn buôn ma túy khi hắn không có gì. Bây giờ hắn có sự nghiệp thành công, hắn vẫn dám đập nồi dìm thuyền.
Ánh mắt của cấp dưới nhìn hắn đã có chút vi diệu. Kỳ Đồng Ủy biết rõ nếu hôm nay hắn tiếp tục nhịn, bất kể hậu quả như thế nào, uy nghiêm của hắn sẽ hoàn toàn mất hết.
Ngành cảnh sát hình sự có tính rủi ro cao, đôi khi chức vụ chính thức chưa chắc tốt hơn uy tín.
“Hoàng công tử, bây giờ đã tan làm, không cần gọi tên chức vụ của ta.”
Trong khoảnh khắc Hoàng An Quốc bước ra khỏi phòng bao, Kỳ Đồng Ủy lên tiếng. Nam nhân đứng dậy, nở nụ cười rạng rỡ: “Hơn nữa, nếu ngươi muốn đi, ngươi phải uống một ly mới được chứ.”
“Rượu này dở lắm.”
Hoàng An Quốc còn chưa kịp nói xong, tiếng kinh hô đã vang lên trong phòng bao.
…
“Ngươi nói Kỳ Đồng Ủy có đập không?”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Bình Nam nhìn Lục Viễn đằng sau, giọng điệu không giống hỏi thăm mà giống như có điều suy nghĩ hơn.
“Không biết.”
Lục Viễn hiểu lão đại đang bồi dưỡng năng lực tư duy của mình, nhưng hắn không thể nghĩ thông tại sao Kỳ Đồng Ủy lại đánh vào đầu thế hệ thứ hai của một gia tộc.
Mặc dù đời thứ hai này không nên thân nhưng nhà họ Hoàng cắm rễ nhiều năm ở Thiên Nam, tuyệt đối không thể khinh thường.
“Hắn sẽ đập. Trong mắt của ông chủ Kỳ có dã tâm. Cho nên hắn nhất định sẽ đập.”
Tô Bình Nam tự tin lên tiếng: “Yêu cầu này rất không hợp thói thường nhưng ngươi không phát hiện trong lúc vô tình, tập đoàn Cẩm Tú hoặc có thể nói là ta đã trở thành chỗ dựa trong tiềm thức của ông chủ Kỳ.”
“Khoảng cách hoàn toàn khống chế kẻ đánh cờ thắng trời chỉ còn thiếu một bước.”
Tô Bình Nam mỉm cười: “Chỉ cần phán đoán của ta chính xác, nhân vật này cả đời sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của ta.”