“Đánh người nhà họ Hoàng có chỗ tốt gì đối với hắn?”
Lục Viễn không biết tại sao Tô Bình Nam lại muốn Kỳ Đồng Ủy đắc tội với nhà họ Hoàng. Mặc dù Kỳ Đồng Ủy không cho rằng mình là quân cờ của Cẩm Tú, nhưng nam nhân này đã là một mắt xích quan trọng trong bố cục của Cẩm Tú ở Thiên Nam.
Để một mắt xích như vậy làm mất lòng người khác thì không nói, nhưng để lại một vết nhơ rõ ràng như vậy, nhìn thế nào cũng chỉ được không bù mất.
“Bây giờ ông chủ Kỳ nào chỉ đắc tội với nhà họ Hoàng.”
Tô Bình Nam dường như hiểu được Lục Viễn đang suy nghĩ chuyện gì. Nam nhân ung dung lên tiếng: “Ngươi đừng quên một điều, Cố Phú Trạch bị ai bắt.”
Lục Viễn không nhịn được nghiến răng.
Bây giờ hắn cũng được coi là một đại nhân vật của Thiên Nam, không còn là Hồ Điệp chỉ biết chém giết trong giang hồ. Đương nhiên hắn hiểu được nội tình của hai nhà Cố, Hoàng.
Bây giờ thân phận của Kỳ Đồng Ủy nhìn rất vẻ vang, nhưng nếu người của hai nhà kia muốn chèn ép hắn, bản thân hắn sẽ chịu không nổi.
“Nói đến phe phái địa phương Thiên Nam, ngươi sẽ liên tưởng đến ai trước tiên?”
Tô Bình Nam hỏi Lục Viễn.
“Cố Thanh Tùng, Hoàng Mậu Nghiệp.”
Lục Viễn thốt ra hai cái tên tiêu biểu nhất: “Lưu Hối Văn, Vương Lập Cường…”.
Tô Bình Nam cắt ngang lời của Lục Viễn: “Cố Thanh Tùng còn cách chức chủ tịch ủy ban một bước, còn Hoàng Mậu Nghiệp xếp cuối cùng trong bốn đội đang chuẩn bị về quê dưỡng lão. Vì sao bọn hắn có thể xếp đằng trước đám người Lưu và Vương?”
Lục Viễn im lặng.
Đúng vậy, nếu chỉ nói về địa vị và quyền lực trong tay, các ông chủ lớn phụ trách giao thông và thủy lợi còn nằm trước hai cái tên này. Tại sao hắn lại thốt ra hai người này đầu tiên?
“Bởi vì bọn hắn không chỉ đại diện bọn hắn mà còn đại diện cho nội tình gia tộc.”
Tô Bình Nam mỉm cười giống như một con hồ ly: “Không chỉ ngươi nghĩ như vậy, ông chủ Tô cũng nghĩ như vậy. Nếu hắn muốn thực hiện cuộc đại phẫu thuật đối với phe phái địa phương, dựa vào ông chủ Nhậm còn chưa đứng vững gót chân trong hệ thống cảnh sát vẫn còn chưa đủ.”
“Ông chủ Kỳ đồng thời đắc tội với hai nhà Cố, Hoàng không phải là một ứng cử viên sáng giá sao?”
Lục Viễn hơi hiểu ra: “Nhưng cách đây không lâu, ông chủ Nhậm còn châm chọc Kỳ Đồng Ủy khóc lóc trước mộ…”
“Vị trí quyết định cái đầu. Chai rượu đập xuống nói rõ Kỳ Đồng Ủy đã quyết liệt với hai thế lực bản thổ lớn, cũng đại diện cho việc hắn không phải là người có thể nhịn. Quan trường không phải giang hồ. Với bản lĩnh của ông chủ Tô, muốn vãn hồi tuồng vui này vô cùng dễ dàng.”
Tô Bình Nam dừng một chút rồi nói tiếp: “Không thể nhịn chứng tỏ lòng dạ còn chưa sâu. Với tính cách của ông chủ Tô, hắn không thích cấp dưới tâm tư quá thâm trầm. Nhậm Thiết Quân có thể được ông chủ Tô thưởng thức là bởi vì tính tình nóng nảy và dám đánh dám xông của hắn.”
“Một điểm quan trọng nhất.”
Tô Bình Nam đốt một điếu xì gà: “Chúng ta không thể can thiệp vào quá nhiều chuyện trong ván cờ này. Cho nên một Lý Kỳ Xương hoàn toàn không đủ. Chúng ta cần khống chế một con dao trong tay Tô Trung Hòa.”
Dao trong tay Tô Trung Hòa trong thời điểm then chốt sẽ chém vào ai? Điều này sẽ do Tô Bình Nam định đoạt.
Tô Bình Nam có mấy lời không nói rõ ràng với Lục Viễn.
Muốn Kỳ Đồng Ủy đoạn tuyệt với nhà họ Hoàng có rất nhiều phương thức, nhưng tại sao lại chọn cách hành xử bốc đồng và phi lý như vậy?
Khống chế, hết thảy cũng chỉ để khống chế Kỳ Đồng Ủy.
Sự việc càng không hợp thói thường, hiệu quả khống chế càng tốt. Nếu tương lai Tô Trung Hòa ra tay theo đúng suy đoán của Tô Bình Nam, đây sẽ là một liều thuốc mạnh đối với nam nhân tự cao tự đại như Kỳ Đồng Ủy.
Kỳ Đồng Ủy có lẽ không cảm nhận được nhưng trong tiềm thức của hắn sẽ có một ảo giác. Đó là bất kể Tô Bình Nam muốn hắn làm chuyện khó đến cỡ nào, hắn đều phục tùng.
Thói quen là một thứ rất đáng sợ. Sau khi Kỳ Đồng Ủy đã hoàn toàn quen với mệnh lệnh của Tô Bình Nam, khoảng cách hắn toàn tâm toàn ý phục vụ cho Cẩm Tú không còn xa.
“Nhất định phải giám sát Lý Kỳ Xương cho chặt chẽ.”
Tô Bình Nam chuyển chủ đề khác: “Một người của một gia tộc nhỏ đi theo ông chủ Tô đến Thịnh Kinh. Khi kiến thức của hắn càng nhiều, bệnh thiếu quả quyết của hắn sẽ tái diễn. Tìm người chỉnh hắn một chút đi.”
Lục Viễn gật đầu rồi rời đi.
…
Thế nào là một vị tướng biên cương có tư cách? Đáp án rất đơn giản.
Vấn đề không phải ngươi có thể đạt được hiệu suất tốt như thế nào hay ngươi có thể chạy bao nhiêu dự án, mà là cho dù ngươi ở đâu hay cách lãnh thổ của mình bao xa, quyền lực sẽ không bao giờ vượt khỏi tầm kiểm soát!
Tô Trung Hòa bận rộn nhiều việc ở Thịnh Kinh, nhưng hắn đã có một cuộc họp và sắp xếp mọi thứ trước khi rời đi.
Ngôn ngữ cao siêu thì không cần nhắc lại, nội dung tóm tắt chỉ trong một câu.
Tất cả các vấn đề liên quan đến quyết định lớn và bổ nhiệm, miễn nhiệm và kỷ luật cán bộ từ cấp thứ tư trở lên phải được thông báo trước khi quyết định!
Trong hai cái này, ngôn ngữ khách sáo của Tô Trung Hòa thật sự là sát khí.
Ngay từ khi quyết định thực hiện ca phẫu thuật, ông chủ Tô biết rằng mình hiện đang đi trên dây phía trên vực thẳm, bất kỳ sai lầm nào cũng sẽ nghiền nát hắn thành từng mảnh, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Cho nên, hắn không cho phép bất cứ kẻ nào khiêu chiến quyền lợi của hắn.
Điều khiến hắn hài lòng là, mặc dù hắn đang ở Thịnh Kinh xa xôi nhưng tin tức bên Thiên Nam vẫn không ngừng truyền đến tai hắn thông qua các kênh khác nhau, giúp cho hắn nắm được tiến triển ở Thiên Nam như lòng bàn tay.