Kỳ Đồng Ủy ra tay đánh Hoàng công tử khi dùng cơm, chuyện này đã được chủ nhiệm Liễu của văn phòng Thịnh Kinh trú tại Thiên Nam báo cáo cho Tô Trung Hòa.
Điều này khiến cho Tô Trung Hòa cảm thấy bất ngờ.
Ông chủ Tô cho rằng, Kỳ Đồng Ủy là người mượn gió bẻ măng không tiếc bất cứ giá nào luồn cúi để thăng chức, tại sao hắn lại làm ra chuyện như vậy?
“Ông chủ, ông chủ Lưu bên hệ thống pháp luật gọi điện thoại đến, đưa ra ý kiến sơ bộ về hình phạt cho vụ đánh nhau giữa ông chủ Kỳ Đồng Ủy và công tử nhà họ Hoàng, hy vọng ngươi có thể đưa ra chỉ thị.”
Lý Kỳ Xương cầm điện thoại thận trọng lên tiếng, ánh mắt hiện lên nhiều sự sùng kính hơn so với khi còn ở Thiên Đô.
Không đến Thịnh Kinh không biết quan nhỏ, không đến Thâm thành không biết thiếu tiền. Câu nói này có thể nói là rất thịnh hành trong năm gần đây. Sau khi ngươi đến Thịnh Kinh, ngươi mới hiểu được tư vị của quyền lợi.
Nhìn ông chủ Tô ra vào những tòa nhà cao cấp giống như giẫm trên đất bằng, cộng thêm gặp được mấy nhân vật bình thường chỉ có thể nhìn thấy trên tivi, Lý Kỳ Xương một lần nữa dao động trong lòng.
Hắn khó có thể tưởng tượng được với nội tình và giao thiệp như thế này, Tô Trung Hòa lại thua trong tay Tô Bình Nam, Tô Bình Nam có đáng sợ không?
Đáng sợ.
Lý Kỳ Xương tuyệt đối thừa nhận điểm này. Thậm chí hắn cảm nhận được cảm giác áp bách trên người Tô Bình Nam. Nhưng Lý Kỳ Xương cho rằng, bất luận Tô Bình Nam tài hùng thế lớn như thế nào, kinh tài tuyệt diễm ra sao, so xuất thân và giai tầng, hắn đã thua đến không thể thua hơn.
Lý Kỳ Xương tốt nghiệp xong là làm việc trong thể chế, tư tưởng làm quan đã ăn sâu vào người hắn. Hắn cảm thấy một con rắn từ nông thôn quật khởi, có né tránh đến cỡ nào cũng không thể thành rồng.
Nhưng bây giờ hắn đã không còn đường lui.
Lý Kỳ Xương trong lòng do dự không biết Tô Bình Nam đã đưa ra một định nghĩa cho tính cách của hắn.
“Nhìn thì tưởng thông minh, thật ra lại thiếu quyết đoán trong mỗi công việc.”
Tô Bình Nam nói rất đúng về sự do dự của người này: “Nuôi chó như vậy lúc nào cũng phải đánh. Nếu không, một con chó ngu xuẩn chẳng những sẽ hại chết mình mà còn hại chết người khác.”
Nhận điện thoại công việc mà Lý Kỳ Xương đưa tới, tiếng cười của ông chủ Lưu đã truyền ra từ trong điện thoại: “Ông chủ Trung Hòa, thật không muốn làm phiền ngươi đâu, nhưng dựa theo chỉ thị của ngươi, ông chủ Kỳ đã thuộc về lãnh đạo cấp bậc bốn…”
“Ta đã biết rồi, kết quả xử lý của các ngươi như thế nào?”
Tô Trung Hòa cắt ngang lời giải thích của đối phương.
“Thông báo phê bình, trong vòng ba năm sẽ không được xếp hạng, bị trừ mười ba tháng lương.” Ông chủ Lưu cân nhắc câu từ: “Vị trí của Kỳ Đồng Ủy mẫn cảm, mấy chuyện này nên nghiêm khắc xử lý. Nhưng hắn vừa mới lập được công lớn, hơn nữa cũng là do Hoàng An Quốc khiêu khích trước, cho nên chúng ta không nên khai trừ hắn.”
Mọi người đã biết chuyện Tô Trung Hòa công khai châm chọc Kỳ Đồng Ủy trong cuộc họp. Lần này, ông chủ Lưu không nương tay với Kỳ Đồng Ủy, ngoại trừ nhà họ Hoàng ra sức còn có nguyên nhân như vậy. Không bình xét cấp bậc trong vòng ba năm nghe thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng ở độ tuổi quan trọng như Kỳ Đồng Ủy bây giờ, đó là một đòn trí mạng.
Tô Trung Hòa im lặng thật lâu rồi nói: “Hắn mặc thường phục sau khi tan làm. Hình phạt kia hơi nặng. Trong hệ thống cảnh sát, xông pha chiến đấu vất vả vô cùng, không bốc đồng làm sao có thể làm mấy chuyện đả kích tội phạm được. Nghe nói uy vọng của Kỳ Đồng Ủy đối với cấp dưới không tệ lắm. Đừng quá đả kích tính tích cực của các đồng chí cơ sở.”
Ông chủ Lưu ở đầu dây bên kia im lặng, hiển nhiên đã bị dọa sợ.
Người thông minh không cần nói quá lộ liễu. Ông chủ Lưu chìm nổi trong quan trường nhiều năm, làm sao không hiểu ý của ông chủ Tô chứ? Điều duy nhất hắn không nghĩ ra là tại sao Kỳ Đồng Ủy lại lọt vào mắt ông chủ Tô. Rõ ràng trước đó ông chủ Tô còn rất khinh thường hắn.
“Ta còn bận nhiều việc lắm, ngươi cứ nhìn sự việc mà xử lý.”
Tô Trung Hòa cúp điện thoại, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
“Kỳ Xương, ngươi là người Ưng Sơn Lĩnh Thiên Đô đúng không? Kỳ Đồng Ủy ở cơ sở nhịn nhục đủ bốn năm mới ra khỏi.”
Trong lúc Lý Kỳ Xương thận trọng đắp áo choàng lên hai chân của Tô Trung Hòa, ông chủ Tô đột nhiên lên tiếng: “Ngươi đánh giá người này như thế nào?”
“Anh hùng.”
Lý Kỳ Xương suy nghĩ thật lâu mới đưa ra câu trả lời: “Tuổi của ta còn nhỏ, không biết nhiều chuyện của hắn ở Ưng Sơn Lĩnh. Cho nên ta không cách nào đánh giá được hắn. Nhưng tất cả mọi người trong thôn đều nói hắn là anh hùng.”
“Anh hùng?”
Tô Trung Hòa nghi hoặc hỏi lại, sau đó im lặng.
“Hiện tại, mương nước trong thôn do chính ông chủ Kỳ dẫn người tu sửa.”
Giọng điệu của Lý Kỳ Xương càng lúc càng cẩn thận, lúc này hắn lại có cảm giác gần vua như gần cọp.
“Nếu ngươi muốn nghe, ta xin lắm miệng nói vài lời.”
Lý Kỳ Xương được Tô Trung Hòa cho phép mới tiếp tục lên tiếng: “Chỗ đó vắng vẻ vô cùng, mọi người đều không có kiến thức. Chỉ cần có việc, bọn hắn sẽ đến đồn công an tìm ông chủ Kỳ nhờ giúp đỡ. Hắn chưa từng từ chối bất kỳ ai. Nhất là hắn còn vì bắt một tên bán ma túy mà thiếu chút nữa bồi cái mạng của mình vào.”
“Hắn chịu ba viên đạn, một mình cố gắng chạy về từ đường trong thôn, nhờ Trương đại gia giữ cửa mới cứu được cái mạng. Đến bây giờ, mỗi lần đến ngày lễ tết, ông chủ Kỳ tặng rất nhiều quà để tỏ lòng biết ơn.”
Lý Kỳ Xương nhấn mạnh: “Tối thiểu trong lòng tám mươi hộ dân Ưng Sơn Lĩnh, hắn tuyệt đối là anh hùng.”
“Anh hùng thì chưa chắc, nhưng không cam tâm trở thành đầy tớ của người khác thì có.”
Trong lòng Tô Trung Hòa đã có quyết định. Hắn khoát tay chấm dứt chủ đề này với Lý Kỳ Xương.
“Tối nay tự ngươi tìm chỗ đi. Uống rượu cá nhân, ngươi không thích hợp đi theo.”
Tô Trung Hòa nhắm mắt lại.