“Dọn đồ xong chưa?”
Cố Hải lần này chuẩn bị đầy đủ. Bọn hắn giả làm mấy người buôn bán đồ nội thất đến khảo sát thị trường, không có bất cứ liên hệ nào với giang hồ. Thậm chí sau khi xong việc, bọn hắn còn giả bộ đi dạo thị trường đồ nội thất, hỏi thăm không ít giá cả.
“Thu dọn xong rồi.”
Đại Long với vẻ mặt chán ghét nhét giá đồ nội thất, tranh ảnh phong cách và các vật liệu khác dùng làm đồ ngụy trang vào trong cặp rồi đứng dậy trả lời.
“Hải ca, bây giờ chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào?”
“Ừm.”
Cố Hải gật đầu: “Để Nhị Long đi trả phòng. Bảo hắn nói ít một chút, đặc biệt đừng dùng giọng Cẩm Châu.”
Trả phòng, rời đi.
Ba người bắt taxi đi thẳng đến ga tàu, mọi chuyện vẫn bình lặng như thường lệ cho đến khi nghe thấy tiếng còi tàu đang đến gần ga. Cố Hải đang nở nụ cười thoải mái thì một giọng nói kỳ lạ đột ngột vang lên từ phía sau.
“Lão Hải Cẩm Châu?”
Cố Hải chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt ngơ ngác giống như bị nhận lầm người. Đập vào mắt của hắn là mấy người trẻ tuổi mặc vest đen. Dẫn đầu là Vương Khải đang mỉm cười với Cố Hải.
Nhìn người trẻ tuổi đang tươi cười phía đối diện, mùi giang hồ vừa quen thuộc vừa xa lạ, tâm trạng của Cố Hải bắt đầu chùng xuống.
“Anh bạn, ngươi nhận nhầm người rồi.”
Cố Hải mỉm cười giống như một thương nhân ra ngoài làm ăn. Hắn ngơ ngác lên tiếng, đồng thời lấy ra một điếu thuốc, mỉm cười đưa qua.
“Nghe nói lão Hải ở Cẩm Châu cũng là một người giang hồ.”
Nụ cười của Vương Khải không giảm, thậm chí còn nhận điếu thuốc lá: “Ngươi biểu diễn không tệ, có người muốn gặp ngươi. Ngươi đến gặp một lần chứ?”
Cố Hải làm bộ nghe không hiểu: “Anh bạn, ngươi tìm nhầm người rồi. Ta mấy năm nay vào Nam ra Bắc, biết được quy củ trên giang hồ. Tiền này coi như ta mời các ngươi ăn cơm. Xe lửa sắp chạy rồi, không thể chậm trễ được.”
Cố Hải vừa nói vừa nhét xấp tiền một trăm nhân dân tệ không dày lắm nhưng tuyệt đối không ít vào tay Vương Khải: “Ta chỉ có ngần đó tâm ý. Hơn nữa, tính tình của hai người anh em đi theo ta không được tốt lắm. Mọi người tạm biệt nhau thôi.”
Nếu Vương Khải không nhìn thấy những bức ảnh mà Lục Viễn đặc biệt lấy được, hắn chắc chắn đã bị Cố Hải lừa.
Đối phương xứng đáng là một lão giang hồ. Từ số tiền được đưa ra và giọng điệu mềm mại nhưng cứng rắn, hắn thực hiện rất vừa phải, hiển nhiên là phương thức xử lý tiêu chuẩn của một người làm ăn gặp dân giang hồ.
“Hải ca, ta đã nể mặt ngươi rồi.”
Vương Khải chỉ ra sau lưng Cố Hải: “Trên người bọn hắn mang theo món đồ mà người làm ăn không thể có. Làm sao? Bây giờ Cố Hải ngay cả lá gan thừa nhận cũng không có sao?”
Cố Hải quay đầu lại. Hắn là một lão giang hồ, ánh mắt tự nhiên rất chuẩn, gần như lập tức nhận ra tư thế cứng ngắc của Đại Long và Nhị Long có gì đó không đúng.
Không biết từ lúc nào, có hai hán tử đã áp sát hai tên đàn em của hắn, cánh tay căng phồng đè xuống bên hông hai người. Còn có hai người trẻ tuổi khác ôm lấy bả vai của Đại Long và Nhị Long, khống chế hai tay của hai người một cách chặt chẽ.
Cố Hải thở dài.
Kiểu phối hợp không giống người trong giang hồ và những phẩm chất mà những người này thể hiện khiến Cố Hải đã đoán được lai lịch của đối phương, tất cả dấu hiệu đều cho thấy chỉ có một khả năng.
Cẩm Tú.
Hiện tại, ở giang hồ phía Bắc cũng chỉ có Tô Bình Nam tập đoàn Cẩm Tú mới có lực lượng đáng sợ như vậy.
Trước khi đến Thiên Đô, làm sao Cố Hải không điều tra chứ? Huống chi, cái tên Tiểu Hồng Bào Tô Bình Nam là một tồn tại không thể tưởng tượng được trong mắt đám lão giang hồ bây giờ.
“Tiểu Hồng Bào?”
Cố Hải không giả bộ nữa, lưng thẳng, khí thế thay đổi: “Ta đến cũng không vi phạm quy củ của Cẩm Tú mà.”
“Đi rồi ngươi sẽ biết.”
Vương Khải trả lời.
…
Tốc độ Tô Bình Nam nhận được tin tức rất nhanh, hơn nữa tốc độ của Tô Trung Hòa cũng không chậm.
Tiệc riêng tối nay diễn ra trong một con hẻm, không có nhiều người tham dự, chỉ có ba người bao gồm cả ông chủ Tô.
Tô Trung Hòa xuất thân từ bộ Nội vụ Thịnh Kinh, cho nên hắn không thiếu các mối quan hệ. Ông chủ Tô ngồi ngay ngắn vị trí chính giữa không còn vẻ nghiêm túc như ngày thường, ngược lại còn có cảm giác nói chuyện rất vui vẻ.
Sở dĩ ông chủ Tô có thể hạ thấp tôn nghiêm của mình như vậy là vì quyền lợi của hai người còn lại đủ khiến hắn tôn trọng, thế giới này vẫn chân thực và tàn khốc hơn bao giờ hết.
“Hôm nay ôn lại chuyện xưa, ta đặt ra quy tắc, không nói chức vụ, gọi nhau như ngày xưa, thế nào?”
Trước khi bữa tiệc bắt đầu, Hậu Thiên tính tình thẳng thắn nhất lên tiếng. Sau khi thấy hai người kia gật đầu, hắn mới nói tiếp: “Lão Tô, năm đó ngươi khăng khăng muốn rời khỏi bộ Nội Vụ, nói thật ta không cho rằng ngươi đánh một nước cờ tốt.”
Hậu Thiên được người ta ca ngợi là thần mặt đen của bộ Giám sát cười nói: “Ai ngờ ngươi lại tìm được lối thoát. So với ngươi, ta và lão Triệu có thể nói là đã sống uổng thời gian.”
Người thứ ba, tức là lão Triệu ngồi ở dưới cùng. Từ góc độ này nhìn ra, Triệu Minh Khải đảm nhiệm một chức phó không quan trọng trong một bộ ở Thịnh Kinh là người kém nhất trong ba người.
“Đúng vậy, lão Tô là một nhân tài lúc nào cũng làm đến nơi đến chốn.”
Triệu Minh Khải lập tức gật đầu: “Năm đó, chúng ta đồng thời thi vào bộ Nội vụ. Bây giờ nhìn lại, cái ngày chúng ta ngồi xổm trên bậc thang cầm hộp cơm ăn dường như đã xa cả đời.”
Mọi người đều mỉm cười.
Bất luận Tô Trung Hòa nổi bật nhất hay hai người còn lại, bọn hắn đều đã là những người chiến thắng trong cuộc sống. Càng như vậy, những ký ức về khoảng thời gian khó khăn khi đó càng có thể thu hẹp khoảng cách. Có thể nói ba người là những con cáo già thành tinh, tự nhiên hiểu cách nhanh chóng mở ra tình thế.