“Thư ký Lý ở Thiên Nam?”
Ngay lúc Lý Kỳ Xương vừa vẫy taxi, một chiếc Audi màu đen đột nhiên dừng lại bên cạnh hắn. Một nam nhân trung niên đeo kính hạ cửa sổ xuống, mỉm cười với hắn.
“Ngươi là?”
Đây là một thành phố xa lạ, lại trước cổng bộ Nội vụ. Đột nhiên có một người lạ mặt xuất hiện gọi tên hắn khiến hắn cực kỳ kinh ngạc, càng làm cho nam nhân trở nên cảnh giác hơn.
“Ta họ Lưu.”
Lưu Đại Tùng làm như rất quen thuộc cười hì hì bước xuống xe, chủ động đưa tay.
Lý Kỳ Xương bị đối phương nắm tay, có chút sửng sốt. Cho đến lúc này hắn vẫn còn mơ hồ, nhưng cách trò chuyện và trang phục của đối phương nói cho hắn biết người này không phú thì quý. Điều này khiến cho hắn ít nhiều cảm thấy yên tâm. Dù sao tòa nhà cao chót vót phía sau cũng cho hắn đủ cảm giác an toàn.
“Ta biết tối nay thư ký Lý được rảnh rỗi, cho nên lão Lưu ta đích thân đề cử làm hướng dẫn viên cho thư ký Lý.”
Lưu Đại Tùng quay lại nhìn tòa nhà nguy nga nằm trên đại lộ Trường An: “Có vẻ như thư ký Lý rất có hứng thú đối với nơi này?”
Không đợi Lý Kỳ Xương trả lời, Lưu Đại Tùng lấy điện thoại ra, tùy tiện bấm một số điện thoại: “Lão Phó, hôm nay ngươi có tăng ca không?”
“Tăng ca thì tốt rồi. Ta có một yêu cầu quá đáng, có thể dẫn một người bạn của ta đi tham quan bộ Nội vụ được không? Đương nhiên ta không phải loại người không hiểu chuyện, chỉ đi loanh quanh bên dưới thôi.”
Lý Kỳ Xương cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc, hắn ngơ ngác nhìn nam nhân tự xưng là lão Lưu nói chuyện điện thoại mấy phút, sau đó quay người nhìn hắn, làm động tác mời: “Ta nói thật cho ngươi biết, thư ký Lý, ta đã làm việc ở Thịnh Kinh được một thời gian, nhưng tham quan bộ Nội vụ là lần đầu tiên đấy.”
Lý Kỳ Xương dùng sức xoa huyệt Thái Dương, giúp cho mình tỉnh táo lại.
“Lưu tiên sinh, hình như chúng ta không quen biết nhau.”
Lý Kỳ Xương dùng kính ngữ. Mặc dù người này nhìn có vẻ lỗ mãng nhưng không thể không thừa nhận biểu hiện của đối phương vừa rồi tuyệt đối có năng lượng không nhỏ. Hắn không thể không tôn trọng đối phương.
Nhưng một giây sau, đối phương thu lại nụ cười, nói ra một câu khiến trong đầu Lý Kỳ Xương như xẹt qua một luồng sấm sét, cả người đứng ngẩn ra đó.
“Nói đúng ra, chúng ta là đồng nghiệp.”
Lưu Đại Tùng nói: “Mọi người đều làm việc cho Cẩm Tú, nhiệm vụ của ta là giúp đỡ lẫn nhau. Nhân tiện, Cẩm Tú có căn cơ sâu xa hơn ngươi nghĩ, cho nên đôi khi ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều!”
Sự khống chế lòng người của Tô Bình Nam cực kỳ đáng sợ.
Đánh một người giống như đánh vào bảy tấc của con rắn. Đối với một thanh niên như Lý Kỳ Xương, tư duy nghề nghiệp đã hoàn toàn hòa nhập vào xương tủy. Vậy thì phải bắt đầu ra tay từ điểm này, để cho hắn hiểu được sự đáng sợ chân chính của Cẩm Tú không phải nằm ở lĩnh vực kinh doanh, cũng không phải khối tài sản khổng lồ, mà là sự xâm nhập của đối phương vào các mặt.
Rõ ràng đòn đánh của Tô Bình Nam rất hiệu quả.
Trong quá trình tham quan, Lý Kỳ Xương có chút mất hồn mất vía, nhưng những suy nghĩ dao động trong lòng đã hoàn toàn bị dập tắt. Hiện tại Lý Kỳ Xương hiểu rõ mình nhất định phải đi một đường!
Nếu không, hậu quả Lý Kỳ Xương thậm chí không dám nghĩ đến. Hắn vô thức rùng mình một cái.
…
Nửa tiếng sau, Lý Kỳ Xương và Lưu Đại Tùng cùng nhau bước ra khỏi tòa nhà hoành tráng. Vừa lên xe, Lưu Đại Tùng đột nhiên lên tiếng: “Bên trong chẳng có gì cả, nếu không hiểu có lẽ sẽ cảm thấy kính sợ, nhưng khi thực sự bước vào, ngươi sẽ phát hiện ra rất nhiều thứ trên thế giới này sau khi giải trừ bí ẩn đều chẳng là gì cả.”
Lý Kỳ Xương nhẹ gật đầu.
Quả thực nếu không có thêm chữ bộ Nội vụ, xét về cách trang trí và một số đồ đạc bên trong, nó thậm chí còn không bằng ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Nam.
“Bộ Nội vụ, trong mắt đại đa số người, những chữ này đại diện cho quyền lực.”
Lưu Đại Tùng cũng là thư ký trong thể chế, cho nên hắn hiểu những suy nghĩ của Lý Kỳ Xương. Hắn nhìn người trẻ tuổi trước mặt vẫn còn vẻ mặt kinh ngạc, hỏi một câu: “Quyền lực là gì?”
“Quyền lực là gì?”
Lý Kỳ Xương há hốc mồm, đột nhiên phát hiện trong lĩnh vực quyền lực, hắn dường như không thể đưa ra một định nghĩa đầy đủ và chính xác về hai từ này.
“Ngươi còn trẻ.”
Có lẽ cùng là thư ký với nhau, cho nên Lưu Đại Tùng khá có thiện cảm với Lý Kỳ Xương. Hắn không ngại nói thêm vài câu. Ở Thịnh Kinh lâu như vậy, dựa vào tài chính và mạng lưới quan hệ của tập đoàn Cẩm Tú, Lưu Đại Tùng vốn có tài xử lý xuất sắc đã trưởng thành hoàn toàn.
“Ta xin dùng một câu của Tô tổng để trả lời ngươi.”
Lưu Đại Tùng vỗ vai Lý Kỳ Xương.
Lưu Đại Tùng đang định nói thì bất giác nhớ lại cảnh Tô Bình Nam nói câu này.
Khi đó, nam nhân mặc bộ vest đen đứng trên tầng cao nhất của khách sạn Thịnh Kinh, ánh mắt nhìn về phương xa, bóng lưng uy nghiêm như người khổng lồ: “Đại Tùng, đừng quá kính trọng vị trí này. Bởi vì chức vụ không đại diện cho quyền lực. Để ta nói cho ngươi biết quyền lực là gì.”
“Quyền lực.”
Tô Bình Nam một tay cầm điếu xì gà đứng trước cửa sổ kính sát đất nhìn ra trung tâm chính trị của Hạ quốc: “Quyền lực tuyệt đối không phải là một địa vị có thể khiến ngươi được tôn vinh, bị hạ nhục hay được thăng chức, cũng không phải là một thú vui cho phép ngươi nhận ra giá trị của cuộc sống.”
Lưu Đại Tùng khom người, vẻ mặt đầy kinh ngạc, bởi vì lời nói của Tô Bình Nam quả thực đã lật đổ quan niệm của hắn ở quan trường nhiều năm.
“Bản chất của quyền lực là sự kiểm soát, là sự ảnh hưởng!”
Ánh mắt Tô Bình Nam bễ nghễ khiến cho Lưu Đại Tùng không cách nào nhìn thẳng. Nam nhân nói từng chữ một: “Bản chất của quyền lực là nhìn xem một người có thể kiểm soát và ảnh hưởng đến người khác, thậm chí cả vật chất và tinh thần của toàn thế giới đến mức nào.”
Cũng chính vì câu nói này mà Lưu Đại Tùng đã dốc sức liều mạng.