Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2090 - Chương 2090. Chúng Ta Họ Cố

Chương 2090. Chúng ta họ Cố
Chương 2090. Chúng ta họ Cố

Thời gian Tô Trung Hòa ở Thịnh Kinh lần này là thời gian ngắn nhất trong những năm gần đây của hắn.

Tình hình ở Thiên Nam dường như càng ngày càng kỳ lạ. Sáu tiếng sau khi Cố Phú Trạch chết, tức là vào lúc 4h sáng, một đám cháy kỳ lạ bùng phát trong phòng lưu trữ trên tầng ba của tòa nhà sở Xây dựng tỉnh.

Nói đúng ra, dùng từ hỏa hoạn để hình dung có lẽ không chính xác.

Bởi vì đám cháy không lớn, chỉ đốt cháy hơn chục tập tài liệu trong phòng lưu trữ, nguyên nhân cũng đã được tìm ra. Sau trận mưa lớn, dưới sự chỉ đạo của ông chủ Tô, bộ phận giám sát do chính lão Quý đứng đầu đã bắt đầu điều tra một số thông tin cơ bản trong năm. Một đồng chí sở Xây dựng tỉnh hợp tác kiểm tra đã hai ngày không nhắm mắt vì lý do gia đình. Kết quả, khi hút thuốc để giúp tinh thần tỉnh táo, sự việc đã phát sinh.

Có phải là trùng hợp hay không thì vẫn chưa thể xác định được, nhưng Tô Trung Hòa biết được đám phe phái bản địa đã bắt đầu hành động, cho nên hắn nhất định phải lập tức quay về.

Trên máy bay, Tô Trung Hòa không nhận ra thư ký của mình có gì khác thường, chỉ nói một câu: “Theo những gì lão Quý báo lại, ngươi thấy thế nào?”

“Thấy thế nào?”

Lý Kỳ Xương thận trọng trả lời. Hắn cảm thấy thật sự bất ngờ. Không có khả năng có người hành động táo bạo như vậy.

“Mấy chuyện táo bạo và liều lĩnh xảy ra ở Thiên Nam vẫn còn ít sao?”

Nói xong, Tô Trung Hòa nhắm mắt lại. Mấy phút sau, máy bay bay thẳng lên trời.

Bức màn cuối cùng cũng sẽ mở ra…

Cố Hải vẫn chưa trở về Cẩm Châu.

Có lẽ trong mắt người khác, về muộn vài tiếng có thể là do chậm trễ trên đường, hoặc cũng có thể là vì nguyên nhân khác, nhưng Cố lão tứ lập tức phát hiện có điều gì đó không ổn!

Bởi vì hắn hiểu rất rõ Cố Hải.

Cố Hải từ ngày đi theo hắn đến bây giờ luôn khống chế thời gian gần như là một loại cố chấp. Nhiều năm như vậy, Cố Hải làm việc cực kỳ đúng giờ.

Là một cựu chiến binh dày dặn kinh nghiệm, mọi việc lại diễn ra rất suôn sẻ, không có lý do gì mà hắn lại đột nhiên biến mất, ngay cả điện thoại cũng trong trạng thái tắt máy. Điều này vô cùng không bình thường.

“Kinh nghiệm của Cố Hải phong phú, còn có Đại Long và Nhị Long đi theo. Bọn hắn sẽ không phạm sai lầm. Có thể bọn hắn còn ở Thiên Nam. Chúng ta nhất định phải tìm bọn hắn cho bằng được, bất luận sống chết.”

Cố lão tứ không liên lạc với Cố Thanh Tùng mà là Cố Thanh Vân. Nguyên nhân không phải vì Cố lão tứ qua lại quá gần với Cố Thanh Vân, mà là vì con cháu nhà họ Cố luôn đặt gia tộc lên vị trí hàng đầu.

Nước trong chậu đã đủ đen. Cho nên, sau cú điện thoại kia, Cố lão tứ tuyệt đối không bao giờ để chuyện này có bất cứ quan hệ gì với Cố Thanh Tùng.

Cố Thanh Tùng là căn cơ của nhà họ Cố, tay của hắn nhất định phải sạch. Cố lão tứ hắn có thể xảy ra chuyện, ngay cả Cố Thanh Vân cũng có thể bị ném bỏ, nhưng Cố Thanh Tùng nhất định không được xảy ra chuyện.

“Xác định là Thiên Nam?”

Cố Thanh Vân hỏi.

“Cuộc gọi cuối cùng là khi bọn hắn đang trên đường đến ga xe lửa.”

Giọng điệu của Cố lão tứ có chút nghiêm túc: “Ta hiểu Cố Hải. Nếu như hắn có bất kỳ thay đổi nào, hắn nhất định sẽ thông báo cho ta. Hơn nữa hắn biết quá nhiều, người này không thể giữ lại được nữa.”

Cố Hải vì Cố lão tứ mà nỗ lực chém giết mười sáu năm, nhưng trước lợi ích của nhà họ Cố, những chữ không thể giữ lại đã thể hiện thái độ chân thật nhất của Cố lão tứ.

“Không lẽ các bộ phận liên quan phát hiện ra điều gì? Bộ phận giám sát gần đây rất bình tĩnh, nếu là bọn hắn, ta không thể không nhận được tin tức gì.”

Vẻ mặt của Cố Thanh Vân rất bình tĩnh: “Có rất nhiều người khiến cho ba cao thủ như Cố Hải biến mất ở Thiên Nam, nhưng chỉ có một người có thể làm việc đó một cách lặng lẽ.”

Cố Thanh Vân lập tức nghĩ tới một cái tên, sau đó hắn lắc đầu: “Nhưng Tô Bình Nam tránh chính quyền Thiên Nam còn không kịp, tại sao hắn lại nhúng tay vào?”

“Tiểu Hồng Bào tiếng tăm lừng lẫy ở Thiên Nam?”

Giọng điệu của Cố lão tứ có chút xem thường: “Cùng lắm hắn cũng chỉ là một con cá sấu lớn trong giang hồ, chắc không phải hắn đâu. Hắn không có can đảm tham dự vào chuyện này. Nhưng dù sao hắn có thể giúp ta điều tra một chút. Đừng nên coi thường mạng lưới tin tức của tam giáo cửu lưu.”

“Yên tâm đi, ta sẽ tìm ra.”

Cố Thanh Vân không muốn nhắc nhiều đến Tô Bình Nam. Hắn im lặng một lát rồi mới lên tiếng: “Nếu Cố Hải thật sự bị bộ phận liên quan giam giữ, hắn khó có khả năng bình an vô sự đi ra. Nếu hắn khai ra, vậy ngươi sẽ rất nguy hiểm.”

“Người nhà của Cố Hải đều ở Cẩm Châu, hắn sẽ không dễ dàng khai ra đâu. Chúng ta còn có thời gian.”

Giọng điệu của Cố lão tứ trở nên tàn nhẫn: “Nếu phát hiện hắn thật sự bị gài bẫy, hãy nhờ người nói cho hắn biết một chút.”

“Biết gì?”

Cố Thanh Vân hỏi.

“Nếu câm miệng thì Cát Vân và Cố Tinh sẽ sống rất tốt.”

Cố lão tứ lấy lại sự quyết đoán và hung ác như lúc một mình đến Cẩm Châu tranh thiên hạ: “Cố Hải vẫn luôn giữ lại đường lui. Hắn bảo vệ vợ và con gái rất kỹ. Thậm chí hắn cho rằng ta không biết sự tồn tại của hai người kia. Đây chính là gót chân Asin của hắn.”

“Có tác dụng không?”

Cố Thanh Vân vốn luôn được cưng chiều, hiển nhiên không thể hiểu được người như Cố Hải coi trọng tình bạn và gia đình như thế nào.

“Tuy rằng người có tính cách như hắn rất hiếm, nhưng lòng người khó lường, tốt nhất nên để hắn câm miệng mãi mãi. Dù sao ta không thể xác định con và vợ của hắn có thể kéo hắn được bao lâu.”

Cố lão tứ đưa ra quyết định: “Nếu thực sự đã đến giai đoạn phát triển như vậy, để không khiến sự việc thêm rắc rối thì nhất định phải nhanh chóng…”

“Yên tâm đi, chúng ta họ Cố mà.”

Cố Thanh Vân cúp điện thoại.

Hết chương 2090.
Bình Luận (0)
Comment