Thiên Đô, trong một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô.
Cố Hải nhìn Lục Viễn trước mặt, cười khổ nói: “Nếu các ngươi đã biết mọi chuyện, vậy ngươi hãy cho ta một đường ra, xem ta có thể qua ải hay không?”
Trên đường đi, đám người Cẩm Tú cư xử rất khách sáo, nhưng càng như vậy tim hắn càng lạnh.
Cố Hải lăn lộn giang hồ đã lâu, hắn hiểu đạo lý chó sủa là chó không cắn hơn ai hết. Sự thờ ơ ẩn chứa dưới thái độ có vẻ lịch sự này khiến hắn rùng mình, đây là sự hờ hững với cuộc sống.
“Ta muốn một bằng chứng chắc chắn khiến nhà họ Cố không cách nào phản bác.”
Lục Viễn nhìn Cố Hải, chậm rãi lên tiếng: “Ngươi là tiền bối. Nhiều năm trước, ta đã nghe danh lão Hải Cẩm Châu. Cho nên, ta sẽ cho ngươi một con đường. Ngươi đưa ra chứng cứ cùng một cái tay, ta sẽ thả ngươi.”
Cố Hải chậm rãi lắc đầu: “Không có chứng cứ. Mục tiêu của các ngươi là Tứ ca và nhà họ Cố đằng sau hắn?”
Lục Viễn không trả lời, ánh mắt trở nên âm trầm.
“Ta không biết đằng sau cái chết của một quan chức cấp ba là tranh chấp lợi ích như thế nào, nhưng nhất định long trời lở đất.”
Cố Hải nói với Lục Viễn: “Ngươi không cho ta đi, nhưng một điếu thuốc chắc được chứ?”
Lục Viễn khoát tay, Vương Khải bên cạnh lấy một điếu thuốc lá đưa cho đối phương, thậm chí còn giúp Cố Hải đốt lửa.
“Mười sáu năm trước, ta nợ tứ ca một mạng. Mấy năm qua, không có nữ nhân nào mà ta chưa từng ngủ, cũng không có rượu ngon nào mà ta chưa từng uống. Hắn đối với ta không tệ.”
Cố Hải tham lam rít một hơi thuốc: “Ta nói điều không nên nói, nhà họ Cố của hắn sẽ gặp chuyện không may. Hôm nay xem như ta dùng tính mạng để trả.”
Cố Hải vốn đã quyết định dùng mạng sống để chứng minh lòng trung thành của mình, lại không biết rằng cùng lúc hắn nói câu này, Cố lão tứ đã nói một câu như vậy với một tâm phúc khác của mình.
“Đi xem Cố Hải có nói gì với nữ nhân kia không? Nếu có, ngươi biết phải làm gì rồi chứ.”
Lòng người như dao, đây là giang hồ…
…
Cố Hải hút điếu thuốc này rất lâu, mỗi một ngụm đều rất nghiêm túc, giống như đang làm một điều gì đó cực kỳ thiêng liêng.
“Đáng giá?”
Có lẽ biểu hiện của Cố Hải khiến Lục Viễn có chút cảm động, giọng điệu của nam nhân chậm lại rất nhiều: “Ngươi cũng biết tên tuổi của Hồng Bào ca, không bao giờ nói mà không giữ lời. Dựa vào bản lĩnh của ngươi, chỉ cần khoảng cách đủ xa giữa Thiên Nam và Cẩm Châu, ngươi vẫn có thể sống rất tốt.”
“Đáng.”
Cố Hải ném tàn thuốc xuống mặt đất, sau đó dùng chân giẫm lên.
“Mẹ của ta là một nữ hài hư hỏng. Sau khi nàng sinh ta xong, nàng không cần ta, ném ta vào một rừng cây nhỏ. Nếu không phải mạng ta cứng, ta đã bị rắn cắn chết rồi.”
Gương mặt của Cố Hải có sự lạnh nhạt mà chỉ có Lục Viễn mới có thể hiểu được: “Ngươi là Hồ Điệp, ta đã nghe tên của ngươi. Ngươi theo đúng người, đi đúng đường. Ra tay đi.”
Mười phút sau, Lục Viễn đi ra khỏi nhà kho, đang lên xe thì đột nhiên dừng lại, nói với Vương Khải đang ngơ ngác: “Đến quán bar ZT uống với ta một ly.”
“Sao vậy, Viễn ca?”
Vương Khải là ngôi sao mới của Cẩm Tú, hiển nhiên không hiểu vì sao Lục Viễn đột nhiên buồn bực.
“Không có gì, giang hồ của chúng ta đã không còn rồi.”
Lục Viễn trầm giọng đáp lại.
…
Cố Hải biến mất ở thế giới này giống như cách hắn đến thế giới này, bình thường, lặng lẽ. Trong cuộc đời của hắn, hắn cảm thấy mình đã đủ đặc sắc và may mắn rồi.
Hắn là một người bình thường, nhưng lại có một cuộc sống không bình thường.
Trên thế giới này có một loại người sinh ra đã là người chiến thắng.
Hậu Đại Khánh hiển nhiên thuộc về loại người này.
Ba mẹ của hắn đều là giáo sư đại học. Mặc dù cả nhà hắn đã đến Thiên Đô định cư, nhưng khi hắn mười sáu tuổi, cả nhà hắn chuyển đến Thịnh Kinh nhờ năng lực học thuật xuất chúng của ba hắn.
Lúc này, hộ khẩu Thịnh Kinh vẫn còn chưa đáng tiền. Cho nên, khi hắn mới lên cấp ba, hắn đã nhận được thứ mà sau này bạn cùng lớp và bạn bè của hắn phải phấn đấu cả đời mới có.
Hộ khẩu Thịnh Kinh.
Nếu ông trời thích một người thì nhiều trải nghiệm của người đó sẽ khiến nhiều người bình thường phải ghen tị.
Hậu Đại Khánh xuất thân từ một gia đình giàu có, có khuôn mặt khá điển trai, cộng với chiều cao và thành tích học tập xuất sắc, đó là hình mẫu thích hợp để thế hệ sau gọi là nam thần.
Với thành tích học tập xuất sắc và ba mẹ là những nhân vật trong giới học thuật, hắn được nhận vào trường trung học Thịnh Kinh nổi tiếng.
Chính tại đây, Hậu Đại Khánh đã gặp được Chung Tiểu Ngải.
Cảm giác của mối tình đầu là hấp dẫn nhất nhưng cũng khó quên nhất. Chung Tiểu Ngải mới biết yêu đã mở lòng trước nam nhân yêu thích thể thao kia.
Ở thời đại ngày nay, không có nhiều thiếu nữ mới biết yêu có thể đứng vững trước một nam hài có gương mặt thư sinh nhưng lại có thể chém giết mọi phương hướng trên sân bóng rổ.
Đôi khi hôn nhân có thể thay đổi số phận, bất kể nam nhân hay nữ nhân.
Mối quan hệ giữa hai người từ trước đến nay rất tốt. Hậu Đại Khánh không hề biết xuất thân của bạn gái mình nổi bật như vậy cho đến khi bọn hắn bàn đến chuyện kết hôn.
Nổi tiếng là một chuyện, nhưng điều quan trọng hơn là thế hệ này của nhà họ Chung chỉ có một mình Chung Tiểu Ngải, không hề có bất kỳ người con trai nào. Nói cách khác, Hậu Đại Khánh bằng cách nào đó đã kế thừa toàn bộ nguồn lực chính trị của nhà họ Chung chỉ sau một mối quan hệ yêu đương.
Sau khi kết hôn, Hậu Đại Khánh một bước lên mây.
Lựa chọn làm việc trong bộ Giám sát là do nhà họ Chung đã cân nhắc cẩn thận.
Bộ Giám sát là cơ quan dễ lập thành tích nhất so với các cơ quan khác.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là hậu trường của ngươi đủ mạnh để có thể vượt qua áp lực từ mọi phía.