Nhanh như gió, lướt như lửa.
Câu nói này của người Hạ quốc đã được truyền bá rộng rãi ở đất nước hoa anh đào. Nhưng trong hội Sanno, thậm chí là toàn bộ thế giới ngầm phía Tây Kyoto những lời khen ngợi này trước đây dùng để miêu tả một người.
Otomo Sanwa.
Kẻ luôn mang vẻ mặt chết chóc này làm việc cực kỳ tàn nhẫn và quyết đoán khiến cho mọi người đều phải chú ý.
Cũng chính dựa vào hai điểm này, Otomo đã giúp hội Sanno chiếm được một vùng địa bàn rộng lớn. Công lao lớn này chính là lý do quan trọng khiến Yusuke - hội trưởng đời thứ tư của Sanno khi đó đồng ý để Otomo thành lập tổ chức Otomo, hơn nữa còn cho độc lập về tài chính.
Thậm chí ngay cả Watanabe hội Yamaguchi cũng phải nhún nhường.
Trước khi bị tan rã, tổ chức Otomo có thể nói là tổ chức lớn nhất trong hội Sanno. Cũng có thể nói đây là nguyên nhân quan trọng khiến hắn bị liệt vào danh mục phải tiêu diệt.
Bởi vì tổ chức Otomo không tan rã thì Kato không thể lên vị trí được thuận lợi như vậy.
Tổ chức Otomo có thể đại diện cho hội Sanno, nguyên nhân chính là vì nó đủ ác, đủ dữ, đủ độc. Mà phong cách làm việc của tổ chức Otomo hoặc là không ra tay hoặc là chỉ có bốn từ.
Phong lâm hỏa sơn! (*)
(*) Nhanh như gió, rộng như rừng, lướt như lửa, vững như núi.
Để chào đón sự xuất hiện của Tô Bình Nam, Otomo đã phát huy bốn từ này đến cực điểm.
...
Mười phút sau khi Nakamura bị giết, một tiếng hai mươi phút trước khi máy bay của Tô Bình Nam hạ cánh.
Trong một quán ăn khuya tại một con phố nhỏ ở Kyoto.
Yên tĩnh và ấm áp.
Đây là đặc điểm mà bất kỳ quán ăn khuya nào muốn tồn tại cũng phải có.
Lý do rất đơn giản.
Bởi vì những vị khách đến khuya muộn mới đi ăn thường có những thăng trầm trong cuộc đời mà một người bình thường khó có thể hiểu được. Đa số những người này không thiếu chỗ để ăn, nhưng bọn hắn đều thiếu cảm giác ấm áp được ăn cùng gia đình.
Một khi ngươi có thể mang đến cho những kẻ này cảm giác đó, thì những kẻ này sẽ là những vị khách trung thành nhất.
Tối nay mới chỉ có một vị khách vào quán, nhưng ông chủ Iguchi lại rất cẩn thận làm các món ăn, chăm chút từng chi tiết cực kỳ tỉ mỉ.
Tươi mới sang trọng là bốn từ mà hầu hết các ngành ẩm thực của Nhật Bản theo đuổi.
Vị khách này đã đến đây trong rất nhiều năm. Mặc dù chưa từng nói chuyện với hắn, nhưng bất luận là từ lời nói hành động của đối phương hay là hình xăm đầy màu sắc vô tình lộ ra từ đường viền cổ áo đều nói lên thân phận của hắn.
Nhân vật lớn của thế lực ngầm.
Có thể kéo dài hình xăm đến cổ, đây là một cấp bậc rất cao trong bất kỳ tổ chức nào. Kẻ từng có một khoảng thời gian lăn lội trong giang hồ như Iguchi đã quá rõ những quy tắc về hình xăm.
...
“Món xúc xích bạch tuộc và trứng tráng của ngài.”
Năm chiếc xúc xích được cắt thành hình con bạch tuộc, kèm với xà lách tươi và trứng tráng vừa chín tới, làm người ta nhìn vào phải ứa nước bọt.
Vị khách gật đầu coi đó là một lời chào hỏi. Iguchi không để ý điều đó, trong những năm qua hắn đã quá quen thuộc với sự ít nói của đối phương.
Hắn đang định hỏi đối phương muốn uống chút gì không, thì cửa của quán ăn bị đẩy ra, hai nam nhân sắc mặt lạnh lùng đi vào.
“Hoan nghênh quý khách, xin hỏi...”
Iguchi chưa kịp nói hết đã phải ngậm chặt miệng lại.
Bởi vì hai nam nhân vừa đẩy cửa bước vào đã rút súng từ trong áo ra.
“Pằng, pằng, pằng!”
Hai nam nhân bình tĩnh đi đến phía sau vị khách, bóp cò một cách vô cảm.
Vị khách ngã xuống đất, nhưng hai nam nhân đó vẫn không dừng động tác nổ súng, vẫn tiếp tục nhắm vào mục tiêu đang nằm co quắp dưới đất.
Kiểu bắn người thành đống thịt vụn tàn nhẫn như thế này khiến Iguchi bị dọa cho sợ rùng mình một cái.
Hai nam nhân sau khi xả hết đạn trong súng mới dừng động tác điên cuồng này lại, một trong hai người quay lại nhìn Iguchi và nói: “Làm phiền gọi cho số này trước khi ngươi báo cảnh sát.”
Nam nhân vừa nói vừa lấy ra một tấm danh thiếp dính đầy máu từ trong túi áo khoác của vị khách vừa bị sát hại: “Thủ lĩnh của hội Sanno chết trong quán của ngươi, nếu không thông báo cho đối phương e rằng ngươi sẽ bị liên lụy.”
Iguchi run rẩy nhận lấy, khi ngẩng đầu nhìn lên, hai nam nhân đó đã biến mất trong màn đêm.
Mặc dù danh thiếp đã nhuốm máu, nhưng vẫn có thể nhìn ra những ký tự trên đó.
Ba năm, vị khách đó đã ăn ở đây được ba năm rồi. Nhưng đến tận lúc này Iguchi biết tên của đối phương.
Sugito Wakaichi, hội Sanno.
…
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, còn nửa tiếng nữa là Tô Bình Nam xuống máy bay.
Vẻ mặt của Nakata Toshi có chút khó coi.
Là người phụ trách công việc kinh doanh của hội Sanno, hắn có học thức cao, cũng là người duy nhất trong gia tộc không có hình xăm nhưng vẫn được giữ chức vụ cao.
Mặc dù phụ trách việc kinh doanh, nhưng với địa vị này hắn có rất nhiều thông tin của tổ chức.
Tin tức hai vị thủ lĩnh bị bắn chết đã truyền đến tai hắn, việc này khiến hắn phải cảnh giác. Tuy tổ chức không tăng cường nhân viên bảo vệ cho hắn, nhưng một kẻ vẫn luôn không muốn thân phận của mình bị tiết lộ ra ngoài như hắn vẫn tìm hai thuộc hạ đi theo mình.
Mọi người đều nghĩ rằng kẻ địch sẽ không làm gì hắn, nhưng không giống những kẻ thô bạo chỉ biết chém giết ở trong tổ chức, Nakata Toshi cảm thấy có gì đó không ổn.
Bởi vì cả Nakamura Taro và Sugito Wakaichi đều liên quan đến công ty tài chính tại khu vực mà hắn phụ trách, rõ ràng là đối phương đang muốn dọn sạch khu vực này một cách triệt để.
Vì vậy chắc chắn hắn đang ở trong tình cảnh cực kỳ nguy hiểm!