Sau khi từ chối tất cả các cuộc xã giao, Nakata Toshi thậm chí còn không dám quay về căn biệt thự mới mua, mà lặng lẽ đến chỗ nữ nhân của mình.
Bởi vì vấn đề thân phận, Nakata giấu bạn gái của mình rất tốt, ngoại trừ một số người, còn lại không ai biết rằng hắn có một nữ nhân sắp bàn chuyện cưới xin.
“Các ngươi vào một khách sạn ở gần đây nghỉ ngơi, bảy giờ sáng mai đợi ta ở cửa.”
Hai vệ sĩ đưa hắn lên đến tận tầng tám, Nakata Toshi mới để hai người rời đi, sau khi chỉnh sửa lại cổ áo hơi xộc xệch, hắn bấm chuông cửa.
Cánh cửa rất nhanh được mở ra, nhưng thứ chào đón hắn không phải là cô bạn gái dịu dàng ngọt ngào như thường lệ, mà là một con dao dài rất sắc bén.
Một nhát dao đâm vào cổ họng.
Kẻ ra tay rõ ràng là một người có kinh nghiệm, sau khi đâm vào cổ họng Nakata liền nhanh chóng dùng tay còn lại bịt miệng hắn lôi vào phòng, đến khi hấp hối, Nakata nhìn thấy một khuôn mặt rất quen nhưng lại xa lạ với hắn.
Otomo Sanwa.
Sinh mạng của Nakata Toshi kết thúc vào lúc mười giờ mười lăm phút đêm, lúc này chỉ còn hai mươi phút nữa trước khi Tô Bình Nam hạ cánh!
...
“Otomo vẫn là Otomo trước đây.”
Sau khi nghe thuộc hạ báo cáo tình hình, vẻ mặt của Busch rất thản nhiên: “Ra tay vẫn rất tàn độc.”
“Trong sáu năm hội Sanno không có tổ chức Otomo này, mặc dù bọn hắn không ngừng chiêu binh mãi mã, nhưng thực ra lãnh thổ của bọn hắn đang dần bị nuốt chửng.”
Nishino cung kính trả lời: “Vì vậy năm đó không phải ngươi trở về tay không, có thể khiến hội Sanno mất đi tổ chức Otomo đã là thắng lợi rồi. Lần này chúng ta nhất định sẽ nuốt chửng được Sanno, để uy danh của ngươi tại Kansai tăng thêm một bậc.”
“Ta không ngạc nhiên khi Otomo nhạy bén như vậy. Nhưng ta không hiểu tại sao hắn lại đưa ra điều kiện mua lại khách sạn Kelo ở Kyoto của chúng ta với giá thị trường.”
Ánh mắt của Busch có chút nghi hoặc: “Hắn thà chấp nhận nhường cho chúng ta tất cả những địa bàn của hội Sanno ở quận Chollen để đổi lấy một khách sạn không thu được bao nhiêu lợi nhuận. Việc này là tại sao?”
“Còn nữa, số lượng tiền và nhân lực mà hắn có thể điều động vượt xa những gì ta có thể tưởng tượng.”
Con cáo già Busch nheo mắt lại: “Trong việc này chắc chắn có vấn đề.”
...
Cũng tại thời điểm đó, Kimura người hoàn toàn trung thành với Otomo cũng hỏi câu hỏi tương tự.
“Otomo, chúng ta vốn không biết nhiều về việc kinh doanh khách sạn.”
Kimura cảm thấy khó hiểu: “Ta nghe nói mặc dù hội Hanabishi đã lợi dụng cuộc khủng hoảng tài chính mua lại khách sạn này, nhưng nó chưa từng kiếm được lợi nhuận. Chúng ta đã bỏ ra một cái giá lớn như vậy chỉ để mua lại thứ này sao?”
“Một trong những tòa nhà cao nhất ở quận Shinjuku, từ trên đó có thể nhìn được toàn bộ Kyoto.”
Otomo ngước nhìn lên bầu trời đêm, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Là lý do này, bởi vì có một số người luôn phải đứng ở vị trí cao nhất mới xứng đáng với địa vị của mình!”
Quyền lực là gì?
Chỉ vì để Tô Bình Nam sau khi đến nơi này có thể nhìn được toàn cảnh Kyoto, mà ba sinh mạng đã biến mất trên thế giới này.
Đây chính là quyền lực!
…
Máy bay chở Tô Bình Nam đang bay vòng trên bầu trời Kyoto, từ góc nhìn của nam nhân, ánh đèn phồn hoa của Kyoto đã hiện rõ.
Hai đời người, đây là lần đầu tiên Tô Bình Nam đặt chân lên đảo quốc này.
Lần đi này, Lục Viễn và Đỗ Cửu đều không đi theo. Chỉ có một mình Đỗ Thạch dẫn theo đội vệ sĩ.
Không phải hai người bọn hắn không muốn đi, mà là tình hình ở Thiên Nam đang rất phức tạp. Người thận trọng như Tô Bình Nam bắt buộc phải để hai người ở lại cùng với Tô Định Bắc giải quyết công việc, để bộ máy khổng lồ của tập đoàn Cẩm Tú có thể vận hành trơn tru ứng phó được với mọi tình huống có thể xảy ra.
Máy bay sau khi lượn vòng hạ thấp độ cao, hạ cánh trên đường băng, hai cánh máy bay rung lên làm người ta có thể dễ dàng cảm nhận được tốc độ của nó vẫn rất nhanh.
Tô Bình Nam ngồi ở bên cửa sổ khoang hạng nhất, hắn cẩn thận nhìn cảnh đêm phồn hoa của Kyoto. Thời tiết không tốt lắm, có vài hạt mưa phùn khiến cảnh vật ngoài cửa sổ có chút mờ ảo.
Nhưng những tấm biển quảng cáo có xen lẫn chữ Hạ quốc đang chạy theo chiều ngược lại vẫn khiến nam nhân cảm nhận được bầu không khí của đất nước xa lạ.
Văn Tiểu Địch đi cùng hắn, sau khi nghe thấy thông báo đã bỏ ngoài tai sự ngăn cản của tiếp viên hàng không, đứng dậy giúp Tô Bình Nam thu dọn đồ đạc, trong đôi mắt của cô gái không giấu nổi niềm vui sướng.
Văn Tiểu Địch cực kỳ vui sướng khi có thể cùng đi Tô Bình Nam lần này. Cô gái đã làm việc ở Cẩm Tú rất nhiều năm, nhưng những lần đi công tác cùng với ông chủ chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Lần này được đi cùng phải cảm ơn tài năng kinh doanh và sự thông thạo tiếng Nhật của nàng.
Còn việc tại sao những thứ này lại quan trọng?
Nàng không quan tâm.
Dù sao đối với Văn Tiểu Địch mà nói, chỉ cần được đi theo bên cạnh Tô Bình Nam là đủ rồi.
Ông chủ càng ngày càng thần bí, mà những thứ không thể cho người khác biết trong tập đoàn Cẩm Tú cũng càng ngày càng nhiều. Hiện tại Văn Tiểu Địch có thể cảm nhận được mình đã không thể theo kịp tiết tấu của ông chủ, việc này khiến nàng rất lo sợ.
Rất nhiều việc nàng đang phụ trách chỉ giới hạn ở Thiên Nam, mặc dù nàng đã làm rất tốt, nhưng ông chủ dường như không có ý định giao thêm việc cho nàng.
Sau khi xem xét lại những việc mình phụ trách trong những năm qua, lại suy nghĩ một hồi lâu, cô gái cảm thấy mình đủ ưu tú đã lấy hết can đảm để hỏi Tô Bình Nam việc này.
Nhưng câu trả lời của ông chủ khiến nàng có chút ngạc nhiên.