Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2103 - Chương 2103. Địa Ngục

Chương 2103. Địa ngục
Chương 2103. Địa ngục

“Thư ký Văn, ngươi đang vui chuyện gì vậy?”

Là thư ký hội đồng quản trị của tập đoàn Cẩm Tú, Văn Tiểu Địch đương nhiên có thư ký và trợ lý riêng. Nụ cười hiếm hoi của nàng khiến một cô gái khác ngồi cùng hàng ghế phía sau tò mò lên tiếng.

Mà thuộc hạ nam ngồi ở hàng ghế trước cũng quay đầu lại.

“Sở thích của Tô tổng, bao gồm tất cả các vấn đề nhận phòng trong khách sạn, các ngươi nhớ hết chưa?”

Văn Tiểu Địch không trả lời câu hỏi của Tiểu Lưu, mà lập tức trở nên nghiêm túc: “Theo thói quen của Tô tổng, sau sự việc ở sân bay hắn sẽ không đi ngủ ngay. Ta muốn các ngươi trong thời gian nhanh nhất báo cáo lại tất cả những thông tin thu thập được về Toshiba cho ta dưới dạng tài liệu.”

Hai thuộc hạ gật đầu.

Cũng tại thời điểm đó, địa điểm mà cô gái cần đến là trung tâm sảnh khách sạn Shinjuku bốn mươi bảy tầng ở Kyoto, năm sáu mươi nam nhân lực lưỡng đang đứng ngay ngắn ở hai bên hành lang.

Những những hình xăm sặc sỡ cùng với các vết sẹo trên mặt, lại thêm vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, làm cho bầu không khí trong đại sảnh rộng rãi trở nên cực kỳ lạnh lẽo.

Sau khi Otomo Sanwa tiếp quản khách sạn đã đuổi toàn bộ khách thuê, căn phòng tổng thống có tầm nhìn đẹp nhất trong khách sạn đã được lau chùi khử trùng ba lần.

Mặc dù vậy, kẻ luôn lạnh lùng trong mắt người khác như Otomo lại đang tỏ ra lo lắng. Mà biểu hiện này của hắn khiến cho Kimura và Mizuno rất trung thành với hắn cũng có chút thấp thỏm.

“Quan Siêu, chúng ta đang đợi nhân vật lớn nào vậy?”

Mizuno một lòng trung thành với Otomo nên Quan Siêu rất có thiện cảm, vì vậy quan hệ giữa hai người rất tốt.

“Ngươi không cần biết người đến là ai.”

Quan Siêu cũng không còn thoải mái như thường ngày, hắn vỗ vai Mizuno: “Ngươi chỉ cần biết một điều.”

“Điều gì?”

Mizuno thắc mắc.

“Ngươi là một tên lính, một tên lính sắp bị kiểm tra.”

Quan Siêu đứng thẳng người.

Khi nói đến tổ chức vùng xám ở các quốc gia trên thế giới, nếu xếp hạng yêu cầu về trang phục thì mafia Ý và yakuza Nhật chắc chắn có tên.

Chẳng qua mafia Ý theo đuổi sự tinh xảo, khiêm tốn. Còn gu của yakuza Nhật lại thiên về sự sắc bén.

Rất nhiều người đều nói những người này theo đuổi sự cá tính.

Vì vậy, từng có một học giả rảnh hơi đã tiến hành một cuộc điều tra. Điều khiến hắn không thể tin được là đám gia hỏa kia ở Nhật ăn mặc và nói đớt hoàn toàn không giống suy nghĩ của người ngoài.

Cách ăn mặc, nói năng, và cả dáng vẻ đi đường của bọn hắn đều hướng đến một mục đích.

Dọa người!

Đúng vậy, mục đích chỉ là dọa người.

Nói ra có thể rất nhiều người không tin, nhưng đây lại là sự thật. Trong hiện thực không có ai muốn động tí là giết người cả, dù sao người như Otomo Sanwa thuộc loại hiếm thấy.

Nguyên nhân là do vấn đề ngôn ngữ.

Tiếng Nhật rất nghèo nàn. Ít nhất là so với Hạ quốc, từ ngữ dùng để công kích đe dọa người khác ít đến đáng thương.

Như vậy thì làm thế nào để phô bày khí thế mạnh mẽ, làm cho người khác sợ hãi?

Đầu tiên, bọn hắn phát minh ra một cách phát âm kỳ lạ, khiến âm điệu vốn trầm bổng du dương biến thành giống như tiếng nôn mửa, nói một lèo những gì cần nói. Hiệu quả rất tốt.

Đặc trưng trong phát âm tiếng Nhật cộng với cách nói đớt khiến bọn hắn cực kỳ có khí thế. Mà cách này không phải kỹ năng cao cấp gì, vì vậy chẳng mấy chốc yakuza Nhật Bản đều có thói quen này.

Không chỉ vậy, nếu có người gặp hai bác gái bốn mươi tuổi đang cãi nhau trên đường, ngươi mà nhắm mắt lại thì sẽ rất kinh ngạc vì phát hiện ra cách nói chuyện của các nàng giống hệt yakuza trong phim!

Cách nói chuyện không dùng được thì phải dùng đến ngoại hình, vì vậy hình xăm ngày càng đáng sợ, hơn nữa trang phục cũng ngày càng sắc bén.

Phải công nhận là làm như vậy rất có hiệu quả.

Đối với người khác mà nói, có lẽ đây là chuyện tốt. Nhưng đối với Văn Tiểu Địch và hai trợ lý một nam một nữ thì lại giống như đi vào địa ngục vậy!

Cửa thang máy tầng 47 mở ra, Văn Tiểu Địch vừa mới bước ra khỏi thang máy liền đứng đờ ra đó.

Nàng đưa mắt nhìn, đông đảo nam nhân xếp thành hai hàng ở đại sảnh, bọn hắn đều mặc vest đen nhưng vẫn để lộ các hình xăm khác nhau.

Mười bảy mười tám nam nhân để đầu trọc, hình xăm trên người kéo dài đến tận mang tai. Còn có mấy người để tóc dài, hình xăm dài và vết sẹo trên gương mặt đã phô bày sự hung hãn của bọn hắn...

Bên phải Văn Tiểu Địch còn có mấy người giống vận động viên đô vật, không biết là vì mập hay là vì đám người Văn Tiểu Địch đột nhiên đi vào quấy rầy tới bọn hắn, mà ai nấy đều liên tục phát ra tiếng thở khò khè trong cổ họng.

Văn Tiểu Địch bị mấy chục ánh mắt cố tỏ ra hung ác của những kẻ cùng hung cực ác này đồng loạt nhìn đăm đăm, sắc mặt hơi tái đi.

Nơi này là khách sạn mà lão đại cố ý dặn nàng vào ở. Khách sạn nhìn có vẻ nguy nga tráng lệ này rõ ràng là địa ngục!

"Thư ký Văn, chúng ta đi thôi!"

Hai chân của trợ lý Tiểu Lưu run lẩy bẩy. Nàng núp sau lưng Văn Tiểu Địch, không ngừng lén lút kéo vạt áo của đối phương.

Thời này người Hạ quốc ít tiếp xúc với phim Nhật Bản. Nhất là hình tượng của các tổ chức yakuza như là Yamaguchi trong phim cực kỳ tiêu cực. Một nữ hài tha hương nơi đất khách quê người nếu xảy ra chuyện gì...

Tiểu Lưu không dám nghĩ tiếp.

Văn Tiểu Địch lùi về sau, nhưng khi xoay người đi vào thang máy, có lẽ ở một nơi xa xăm nào đó, ông trời cũng không muốn Văn Tiểu Địch rời khỏi Cẩm Tú, cho nên một câu Tô Bình Nam từng răn dạy Lục Viễn bỗng vang lên trong đầu nữ hài.

"Muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó."

Lúc đó Lục Viễn làm việc vẫn chưa đổi được bản tính giang hồ, cho nên Tô Bình Nam mới nói với hắn vài câu: "Ngươi là đại quản gia của Cẩm Tú, muốn ngồi lên vị trí này không chỉ cần có gan mà còn phải có kiến thức."

Hết chương 2103.
Bình Luận (0)
Comment