"Bên trong có bao nhiêu?"
Kỳ Đồng Ủy làm bộ lơ đãng nói. Nói thật lòng, nếu không phải là vì cuộc điện thoại kia của Lục Viễn, thì Hà lão lục đã bị hắn ném ra ngoài rồi.
Kỳ Đồng Ủy hắn có thiếu tiền thì cũng sẽ không nhận tiền của loại người như Hà lão lục, lại càng không dùng cách thức thô bạo trực tiếp thế này.
"Hai trăm."
Hà lão lục nhút nhát trả lời: "Xin ông chủ Kỳ giơ cao đánh khẽ cho tất cả trung tâm trò chơi dưới trướng Lý Phong Điền, tất nhiên mỗi tháng ta vẫn sẽ hiếu kính ngài..."
"Hai trăm nghìn, con số này đủ đưa ta vào tù. Ngươi đút lót số tiền này cũng đủ vào tù."
Lời nói lạnh lùng của ông chủ Kỳ khiến Hà lão lục ngây dại. Thật ra trước khi tới đây, hắn cực kỳ không muốn.
Tuy Hà lão lục cho rằng không có mèo nào không ăn vụng, nhưng ông chủ Kỳ chưa chắc thích con đường này.
Huống chi bên ngoài Kỳ Đồng Ủy giữ danh tiếng rất tốt, nổi tiếng là khó nói chuyện. Hà lão lục cho rằng hành động này của mình cực kỳ liều lĩnh. Nhưng người bạn kia của hắn nói quan hệ với người này khá thân thiết, đã đánh tiếng trước rồi, cho nên hắn mới cố nén sợ hãi đi một chuyến.
Bây giờ giọng điệu lạnh lùng của Kỳ Đồng Ủy khiến Hà lão lục hai chân run rẩy, chỉ muốn chạy trốn.
"Đừng sợ! Ta có thể nhận túi."
Kỳ Đồng Ủy đột nhiên đổi giọng: "Nhưng ta có một điều kiện. Ngươi phải nói cặn kẽ toàn bộ quá trình vì sao ngươi lại tới tìm ra, không được giấu giếm một điều gì."
…
Nửa tiếng sau, Hà lão lục tươi cười ra khỏi quán bún kia. Năm phút sau khi hắn đi, Kỳ Đồng Ủy cũng đi ra.
Kỳ Đồng Ủy hiểu rồi.
Trong chuyện này, chỉ có hắn biết số tiền này là Cẩm Tú muốn mình nhận, hình như những người khác không biết gì hết.
Ngay cả người bạn của Hà lão lục nói là đã đánh tiếng với mình cũng là người mình quen. Nhưng cho đến giờ phút này hắn mới biết đối phương có quan hệ dây mơ rễ má với Cẩm Tú.
Cẩm Tú muốn trói chặt mình trong một tấm lưới vô hình.
Kỳ Đồng Ủy khẳng định nguyên nhân đối phương làm như vậy là vì mọi trao đổi lợi ích giữa mình và Cẩm Tú đều xuất hiện tại chỗ Cao Tiểu Cầm, bản thân mình không ra mặt.
Cho nên đối phương cần một nhược điểm có thể đưa mình vào chỗ chết. Bây giờ hắn nhận lấy nhược điểm này, e là quan hệ với tập đoàn Cẩm Tú hoặc Tô Bình Nam sẽ thay đổi bản chất.
Nam nhân lên xe, ném chiếc túi da màu đen vào ghế phụ một cách chán ghét. Thủ đoạn khống chế của đối phương tuyệt đối không đơn giản như vậy, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
"Nếu ngươi chiến thắng trong trận chiến giữa hai Tô, lão tử làm việc cho ngươi thì sao chứ!"
Sau hai năm dài đằng đẵng tính toán từng bước, rốt cuộc nam nhân cố gắng đánh cờ thắng trời này cũng phải cúi cái đầu kiêu ngạo của hắn.
…
Tô Bình Nam không biết diễn biến tâm lý của Kỳ Đồng Ủy, hiện tại hắn càng quan tâm tới chuyện Văn Tiểu Địch sẽ làm thế nào hơn.
Muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó.
Tổ chức Otomo vừa mới cất bước, nếu Văn Tiểu Địch không vượt qua được ải này thì nam nhân tuyệt đối sẽ không giao cho đối phương toàn bộ quyền điều hành.
Huống chi nam nhân bảo Văn Tiểu Địch thay mặt cho mình còn có một ẩn ý khác.
Đất nước hoa anh đào trời cao hoàng đế xa, Otomo Sanwa có uy vọng rất cao trong tổ chức Otomo tái thành lập, đám người Quan Siêu được sắp xếp bên cạnh hắn cần thời gian để hoàn toàn dung nhập.
Tô Bình Nam muốn xem tâm tư thật sự của cấp dưới.
Tô Bình Nam đã trưởng thành, thể hiện rõ tính cách kiêu hùng trong chuyện này...
Hiện tại hắn khó mà tin tưởng một người.
…
"Ta cần một lời xin lỗi, bởi vì ta đại diện cho Cẩm Tú chứ không phải cá nhân."
Hai trợ lý đã đi phụ trách công việc cụ thể. Văn Tiểu Địch được đón vào phòng tiếp khách, sau khi ký tên nàng bắt đầu gây khó dễ.
Nữ hài liếc nhìn Kimura và mấy hán tử lúc nãy muốn đuổi mình, sau đó xoay người nhìn Otomo cung kính đứng bên cạnh.
Vẻ mặt Văn Tiểu Địch rất lạnh lùng, nhưng chỉ có nàng mới biết tim mình đang đập nhanh.
Thậm chí nữ hài nghi ngờ tiếng tim đập dữ dội như vậy có bị mấy tên gia hỏa có vẻ ngoài đáng sợ này nghe thấy hay không.
"Được."
Otomo luôn nói chuyện ngắn gọn, hắn không vì đây là lời dặn của Tô Bình Nam mà đưa ra bất kỳ lời giải thích nào.
Văn Tiểu Địch vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cảnh tượng kế tiếp.
Trước ánh mắt kinh hãi của nữ hài, đám người Kimura đồng loạt khom người, sau đó Otomo ném một con dao ra.
Ai nấy đều bày ra vẻ mặt vô cảm. Đầu tiên là Kimura. Sau khi nhận dao, hắn đi tới chỗ Văn Tiểu Địch, khom mình hành lễ.
Sau đó, Kimura quỳ một chân trên đất, đưa cánh tay trái ra. Lưỡi dao sắc bén mang theo khí lạnh và ngón út tạo thành một hình tam giác, sau đó thình lình cắt xuống.
Máu bắn tung tóe...
Văn Tiểu Địch thề rằng cả đời này nàng chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào máu tanh như vậy. Nàng không biết mình lấy đâu ra can đảm và nghị lực lớn như vậy để giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Kimura cắt ngón tay xong còn cung kính nói xin lỗi nàng rồi mới đứng dậy rời đi.
Người thứ hai, thứ ba...
Văn Tiểu Địch tỏ ra lạnh lùng, song sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Có một số con đường không đi mới tốt.
Đột nhiên nữ hài nhớ tới lời Tô Bình Nam nói với nàng, nhưng lúc này nàng cảm thấy boss nói sai rồi.
Bởi vì mặc dù nàng rất sợ hãi, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác kích thích.
Trong lòng mỗi người đều có một con ác quỷ không bị mình phát hiện ra - Freud.
Năm nam nhân khom người trước mặt mình, đốt ngón tay đứt lìa vẫn chảy máu tong tong.
Nhưng bọn hắn không nhúc nhích. Bầu không khí yên tĩnh đến độ tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Giờ phút này Văn Tiểu Địch hiểu ra những người này không dám nhúc nhích. Mặc dù có một người run rẩy vì đau, nhưng hắn vẫn không dám nhúc nhích!
Bởi vì bọn hắn vẫn chưa được mình mở lời tha thứ! Đây là quyền lực mà boss sắp giao cho mình ư? Nữ hài lẩm bẩm trong lòng.