Nam nhân chinh phục thế giới để chinh phục nữ nhân, nữ nhân chinh phục nam nhân để chinh phục thế giới.
Khi một nữ hài từ nhỏ chưa từng trải qua máu tanh đối mặt với nhiều hán tử hung ác thần phục mình, một cảm giác khó diễn tả trào dâng trong lòng Văn Tiểu Địch.
Nữ hài không biết tương lai mình có hối hận hay không, nhưng nàng biết rõ có cảnh tượng ngày hôm nay thì mình sẽ không lưu luyến cuộc sống giúp chồng dạy con, ngày ngày trang điểm mua sắm, sau đó cùng chồng con nấu cơm, làm việc nhà.
Văn Tiểu Địch không nói gì. Không phải nàng không muốn nói, mà là từ trước tới giờ nàng chưa từng trải qua những việc thế này nên không biết mình phải nói gì. Đối mặt với mặt tối của xã hội, rõ ràng là nữ hài không đủ kinh nghiệm.
Cốc cốc!
Ngay khi bầu không khí càng lúc càng nặng nề, tiếng gõ cửa vang lên. Otomo Sanwa lên tiếng, Quan Siêu xách một cái vali đi tới trước mặt Văn Tiểu Địch.
"Boss đưa cái này cho ngươi."
Quan Siêu không biết trong vali là cái gì, điều duy nhất hắn biết là mình nhận được tin tức từ Tô Bình Nam thì phải lập tức giao chiếc vali đã chuẩn bị sẵn cho nữ hài.
Văn Tiểu Địch nhận vali, mở ra.
Đập vào mắt nữ hài là tiền đầy vali. Trong lúc nữ hài còn chưa hiểu số tiền này nói lên điều gì, điện thoại đổ chuông.
"Có công thì thưởng, có tội thì phạt."
Giọng nói bình tĩnh của Tô Bình Nam truyền qua điện thoại, lọt vào tai nữ hài: "Bọn hắn có công cũng có tội, ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ?"
"Ta biết rồi."
Văn Tiểu Địch ngoan ngoãn trả lời, giọng nói dịu dàng khiến Otomo trưng ra vẻ mặt vô cảm từ nãy đến giờ cũng không nhịn được rụt cổ.
…
Otomo Sanwa dùng cuộc giết chóc hội Sanno để nghênh đón Tô Bình Nam tới. Thậm chí để Tô Bình Nam có thể ngắm nhìn cảnh đêm của Kyoto, hắn đã nhượng bộ rất nhiều.
Tô Bình Nam biết rõ tất cả, Tô Văn Văn còn biết rõ hơn. Nhưng Tô Văn Văn vẫn không có hành động gì.
Trong một thời gian ngắn ở đây, sau khi chiếm địa bàn của người nước N, Tô Văn Văn không tiếp tục bành trướng, trái lại chỉ quy củ thu mua mấy sản nghiệp có thể lộ ra ngoài ánh sáng, sau đó yên tĩnh trở lại.
Yên tĩnh không có nghĩa là không có hành động gì.
Hắn không hổ là thân tín do một tay Tô Bình Nam dẫn dắt. Tô Văn Văn biết rõ hơn ai hết thứ lão đại nhắm đến không phải là những địa bàn kia, cũng không phải lợi nhuận sắp tới.
Lão đại nhắm đến thế lực mà hắn có thể điều khiển được!
Cẩm Tú hoàn toàn khống chế thế lực Nộ La Quyền gồm tám nghìn dưới tầng chót bị xã hội bài xích mới là thứ Tô Bình Nam muốn thấy!
Tô Văn Văn dựa vào một loạt cuộc tấn công tàn nhẫn và sắc bén khiến đám trẻ Uông Nam trố mắt nhìn. Cho nên tất cả mọi người trong Nộ La Quyền đều biết danh hiệu Ma Vương tầng trời thứ sáu của hắn.
Những người trẻ tuổi trong Nộ La Quyền bị người Nhật bài xích ghê gớm. Cuộc sống khốn khổ của bọn hắn không phải một hai câu trong báo cáo sau này có thể diễn tả được hết nỗi chua xót trong đó.
Sự xuất hiện của Tô Văn Văn mang đến cho mọi người một tia hi vọng.
Những người này sùng bái sức mạnh, sùng bái bạo lực, sùng bái tiền của. Song ai ai cũng khao khát hơi ấm gia đình, cần sự khẳng định của xã hội!
Mà Tô Văn Văn vừa hay có thể cho bọn hắn tất cả những thứ này!
Phải biết rằng một khi tìm đúng điểm vào của loại nhân cách lệch lạc này, rất nhiều chuyện làm ít công to, nước chảy thành sông.
Trong Nộ La Quyền, đám Uông Nam vốn có uy vọng cực cao. Hơn nữa, cuộc sống như thay da đổi thịt của bọn hắn càng làm cho rất nhiều người cực kỳ khao khát.
Không chỉ vậy, trong số các tài sản công khai được Tô Văn Văn thu mua có hai khách sạn bình dân và một tiệm ăn nhanh, mà những sản nghiệp này mở miễn phí cho người trẻ tuổi trong Nộ La Quyền.
Giọng quê quen thuộc, không có kỳ thị. Thậm chí Quốc tế Cẩm Tú của Tô Văn Văn còn cung cấp cứu viện cần thiết cho những người này. Sự ấm áp giống như gia đình này dẫn đến càng ngày càng có nhiều người tán đồng Quốc tế Cẩm Tú.
Thậm chí Uông Nam in logo rồng Hạ quốc của Cẩm Tú trên lá cờ màu đỏ vốn thuộc về Nộ La Quyền cũng không có ai phản đối, trái lại có rất nhiều người lo lắng Tô Văn Văn có tức giận hay không.
Dù sao tổ chức Nộ La Quyền này không được người Nhật Bản chính tông thừa nhận, bọn hắn sợ Tô Văn Văn cảm thấy Nộ La Quyền đang trói buộc mình.
Tất cả khiến Tô Văn Văn cảm thấy thời cơ đã chín muồi. Cho nên không phải hắn không hành động, mà là hắn đang chờ đợi.
Chờ Tô Bình Nam đến!
…
"Tô tổng đã vào khách sạn."
Hoàng Hải Long đi tới, thì thầm bên tai Tô Văn Văn: "Phòng của Tô tổng hẳn là phòng tổng thống có vị trí tốt nhất, tầm nhìn đẹp."
Tô Văn Văn gật đầu.
Bắt đầu từ sáu giờ tối, các thiếu niên Nộ La Quyền ở mười hai quận Kyoto bắt đầu tiến vào một hầm đậu xe bỏ hoang từ lâu ở Shinjuku một cách ngay ngắn, trật tự.
Thứ nhất, bọn hắn là thiếu niên. Thứ hai, sự sống chết của những người này không đáng chú ý. Vì vậy, sau khi gần tám trăm người trẻ tuổi tụ tập ở hầm đậu xe này, không có bất kỳ ban ngành nào chú ý.
"Bật đèn lên."
Theo một câu nói của Tô Văn Văn, hầm đậu xe tối tăm bỗng sáng trưng. Lúc này các thiếu niên đông như kiến đã đứng trong bãi đậu xe rất lâu mới phát hiện chẳng biết tự bao giờ hàng loạt chiếc xe mô tô mà bọn hắn ao ước đã xếp thành hàng ngay ngắn trong góc bãi đậu xe rộng lớn.
Honda CB400, loại xe được dân đua xe yêu thích nhất cứ thế xuất hiện trước mặt đám thiếu niên.
"Quà đó."
Tô Văn Văn ngậm xì gà. Ánh sáng đan xen trong bãi đậu xe khiến nam nhân đầu trọc với hình xăm đáng sợ này trông vô cùng khí thế.
"Quà tặng cho các ngươi, nhưng trước khi các ngươi nhận quà, ta muốn hỏi các ngươi một câu."
Nam nhân vừa dứt lời, bãi đậu xe mới rồi còn ồn ào tiếng nói chuyện lập tức trở nên yên tĩnh.
Đám Uông Nam ra sức ưỡn thẳng lưng, cố dẹp yên cơn sóng lớn trào dâng trong lòng.