"Các ngươi cũng là người, sao phải chịu kỳ thị, bắt nạn và hàng loạt sự bất công chứ? Thậm chí một kẻ cuồng dâm cũng có thể nhổ bọt vào các ngươi."
Tô Văn Văn nhìn bốn phía: "Nói cho ta biết vì sao?'
Không có ai trả lời.
"Bởi vì thân phận của chúng ta?"
Sau vài phút do dự, Uông Nam đưa ra câu trả lời.
"Bởi vì các ngươi hèn nhát! Tuy các ngươi lấy cho mình cái tên Nộ La Quyền, nhưng các ngươi không xứng với ba chữ này!"
Tô Văn Văn nói to.
"Đưa cờ cho ta, ta sẽ nói cho các ngươi biết phải làm thế nào để bảo vệ quyền lợi mà chúng ta nên có."
Trước mặt các thành viên nòng cốt của mười hai quận Kyoto, Tô Văn Văn chìa tay về phía Uông Nam - người đang giữ lá cờ tượng trưng cho quyền quản lý Nộ La Quyền. Hắn muốn làm người cầm cờ của toàn bộ Nộ La Quyền!
Mọi người đều biết Tô Văn Văn lấy cờ tượng trưng cho điều gì. Uông Nam không chút do dự tiến lên một bước, giao lá cờ màu đỏ đậm được chế tạo thô sơ vào tay Tô Văn Văn.
Mọi người giữ im lặng trong cả quá trình.
Có đôi khi im lặng đại diện cho thái độ. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Tô Văn Văn, rất ít người chú ý tới ánh mắt sắc bén như dao của đám người Hoàng Hải Long phía sau Tô Văn Văn.
Mấy người Hoàng Hải Long nhìn chằm chằm vào nhóm Lý Vũ quận Chiba, trong mắt ẩn giấu sự hung ác.
Chi tiết quyết định tất cả, Tô Văn Văn học triệt để điều này ở Tô Bình Nam, cho nên hắn đã tiến hành điều tra tất cả các thành viên nòng cốt của Nộ La Quyền.
Trong điều tra của Quốc tế Cẩm Tú, Lý Vũ quận Chiba là người ủng hộ chủ nghĩa Nộ La Quyền thuần túy nhất, cũng là nhân tố không xác định trong mắt Tô Văn Văn.
Làm việc chính trực, giúp người làm niềm vui.
Với hai điểm này, Lý Vũ có uy vọng rất cao trong đám thiếu niên quận Chiba. Thường ngày hắn không thích xử lý một số chuyện bằng thủ đoạn cực đoan, hơn nữa còn kêu gọi những thiếu niên này dùng lao động và đoàn kết để duy trì kế sinh nhai.
Trong tài liệu mà Tô Văn Văn thu thập được, Lý Vũ có một câu khiến nam nhân cực kỳ coi trọng.
"Nộ La Quyền không nên trở thành một tổ chức bạo lực, mà nên trở thành một gia đình lớn đoàn kết, tốt đẹp. Dùng sức mạnh tập thể của chúng ta thay đổi ấn tượng của xã hội đối với chúng ta, chứ không phải dùng lửa giận phản kháng!"
Xét từ góc độ nào đó, Lý Vũ là người tốt, hơn nữa ý tưởng của hắn phù hợp với giá trị quan của rất nhiều người. Nhưng đối với Cẩm Tú, lý tưởng của Lý Vũ quá nguy hiểm.
Bởi vì từ đầu đến cuối Tô Bình Nam chỉ cần một Nộ La Quyền không thuần túy.
Nói cách khác, nam nhân cần một con dao đủ sắc bén và biết nghe lời.
So với lý tưởng hóa của Lý Vũ, Tô Bình Nam vĩnh viễn chỉ tin tưởng một đạo lý. Đó là cá lớn nuốt cá bé, kẻ nào thích nghi thì tồn tại.
…
Lý Vũ vẫn giữ im lặng, song có vô số ý nghĩ quay cuồn trong đầu. Cảm giác này khiến hắn như mắc nghẹn.
Lý Vũ rất thông minh, hắn biết rõ nếu như hôm nay lá cờ kia bị nhân vật như ma vương kia tiếp nhận thì Nộ La Quyền không còn là Nộ La Quyền mà hắn thích và yêu quý nữa.
Nộ La Quyền là gì? Nộ là phẫn nộ, la là đoàn kết, quyền là quyền lực.
Phẫn nộ đấu tranh, giương cao quyền lực, đoàn kết một lòng. Lý Vũ cho rằng tổ chức này nên sáng lập ra một bộ máy của riêng mình, từ từ phấn đấu.
Ví dụ như một số công ty dịch vụ vận chuyển tổ chức cho người đồng lứa đi học lớp ban đêm, sau đó từ từ dung nhập vào các mặt của xã hội trên đất nước hoa anh đào. Chứ không phải biến chất thành một tổ chức bạo lực!
Khoảnh khắc Tô Văn Văn vừa mới cầm lấy lá cờ kia, đột nhiên Lý Vũ giơ cao hai tay. Hắn chưa kịp gào lên chất vấn thì cổ đã nhói đau, khiến hắn mất khả năng nói chuyện.
Lý Vũ quay đầu lại đúng lúc bạn tốt Tiểu Vĩ của mình thu lại tay phải đặt trên vai mình, trong kẽ tay lóe lên hàn quang.
Cảm giác mất sức lan tràn khắp cơ thể, Lý Vũ mềm oặt dựa vào lòng Tiểu Vĩ, trong đầu hiện ra từng câu từng câu Tiểu Vĩ từng nói với hắn.
"Vũ ca, công việc ở sở thú mà ngươi tìm cho ta rất thú vị. Ngươi biết không, thì ra thuốc mê lợi hại như vậy, chỉ cần một chút thôi là có thể gây mê một con voi trong vòng hai giây."
Lúc đó vẻ mặt Tiểu Vĩ tràn đầy cảm kích, thậm chí hắn còn nói đùa: "Ta mang ra ngoài một ít nghịch chơi. Ngươi nói xem nếu dùng trên cơ thể người..."
Lý Vũ ngã xuống, hình ảnh cuối cùng lọt vào tầm mắt hắn là huynh đệ bạn bè vung cánh tay hô hào cuồng nhiệt.
...
Tất nhiên Tô Văn Văn cũng trông thấy khúc đệm nho nhỏ trong đám đông kia. Nam nhân chỉ đánh mắt ra hiệu cho Hoàng Hải Long, sau đó tiếp tục một đoạn phát biểu mà sau này được những người trẻ tuổi trong Nộ La Quyền lấy làm chuẩn mực.
"Ta đã cầm lá cờ này thì sẽ chịu trách nhiệm với các ngươi. Ta và các ngươi chảy cùng dòng máu. Ta không dám hứa chắc chắn có thể cho mỗi người các ngươi phú quý vạn năm, nhưng ta có thể đảm bảo cho các ngươi no bụng."
Tô Văn Văn vừa nói những lời buồn nôn đến mức muốn phun hết đồ ăn tối qua ra ngoài, vừa dùng ánh mắt sắc bén kiên định nhìn những người trẻ tuổi mang vẻ mặt cuồng nhiệt, đốt lên mồi lửa cuối cùng: "Nhớ kỹ câu nói này của ta. Nếu phải chết thì ta sẽ chết trước các ngươi. Nếu phải chạy, ta sẽ chạy sau cùng. Ta cho các ngươi tất cả những gì các ngươi muốn, nhưng các ngươi nhất định phải làm được một điều."
"Phục tùng."
Giọng điệu của nam nhân trở nên hung ác: "Phục tùng tuyệt đối! Chỉ có phục tùng mới có thể giúp tập thể này của chúng ta nhận được sự tôn trọng nên có, không bị giẫm dưới chân!"
Vẻ ngoài hung thần ác sát của Tô Văn Văn khiến câu nói này của hắn không chỉ đầy sức thuyết phục, mà còn cực kỳ có cảm giác an toàn.
Những thiếu niên sùng bái bạo lực này cần một thần tượng, cho nên tiếng hô của bọn hắn càng lúc càng vang dội, bầu không khí trong bãi đậu xe vô cùng sôi động.