"Bây giờ hãy lái món quà mà ta tặng các ngươi, nói cho Kyoto và cả Nhật Bản biết rằng các ngươi là một tập thể! Là một tập thể không thể bị khinh thường!"
Thông thường chân tướng sẽ không dễ bị phát hiện.
E là những người trẻ tuổi kích động nhận chìa khóa rồi bước lên xe mô tô kia, bao gồm cả Uông Nam lái mô tô dẫn đầu đám người chạy đến Kyoto, bọn hắn vĩnh viễn không biết rằng từ lúc mình tiến vào bãi đậu xe đến lúc Tô Văn Văn nhận cờ đều là một kế hoạch do Tô Văn Văn, hay nói chính xác hơn là tập đoàn Cẩm Tú dày công bày ra!
Đi đâu, làm gì, những người trẻ tuổi này không biết gì hết. Hiện tại điều duy nhất bọn hắn biết là phải xả hết nhiệt huyết sôi trào trong nội tâm!
Trẻ tuổi tức là dễ khống chế. Đây mới là nguyên nhân quan trọng tại sao Tô Bình Nam lại coi trọng tuyến bên Tô Văn Văn hơn Otomo.
…
Đoàn xe gồm bảy tám trăm chiếc xe mô tô với khí thế kinh người lao về phía Kyoto. Cho đến khi đèn sau của chiếc mô tô cuối cùng cũng biến mất trong tầm mắt, Tô Văn Văn mới chậm rãi cất lời: "Người trẻ tuổi thật đáng yêu. Phải giải quyết sạch sẽ những tai họa ngầm kia."
Hoàng Hải Long gật đầu.
Tô Văn Văn búng mạnh điếu xì gà trong tay, tạo thành đường pa-ra-bôn xinh đẹp: "Lão đại nói hắn sẽ không giãi thây trăm họ, nên công một người. Nhưng ta không cho là vậy."
Thiếu niên thôn Tô Gia từng không dám nói to một câu, lúc này vẻ mặt lạnh lùng khiến người ta sợ hãi: "Ta chỉ biết bất kỳ kẻ nào cản trước mặt Nam ca đều phải đến thế giới khác."
…
Bất cứ chuyện gì đạt đến quy mô nhất định đều sẽ khí thế kinh người. Cho dù chỉ là con kiến nhỏ yếu, đến khi số lượng kinh người vẫn có thể khiến người ta sợ hãi.
Tám trăm chiếc xe mô tô cùng phát ra tiếng gầm rú oanh tạc đường phố, nếu không tận mắt nhìn thấy thì rất ít người cảm nhận được cảm giác áp lực như núi này.
Vô số xe mô tô cùng với những gương mặt ngang ngược hung ác của người lái, còn có lá cờ đỏ tươi và không ít gậy bóng chày được đặt ở sau xe...
Mặc dù không biết đội ngũ oanh động này muốn làm gì, sẽ gây nên nguy hại gì, nhưng không ai dám cản trở đoàn xe này tiến về phía trước. Bất kỳ chiếc xe nào ở phía trước đoàn xe đều né tránh như nhìn thấy thú dữ, trong đó có không ít xe của quan chức và xe của ban ngành liên quan.
Không có ai muốn mạo hiểm tính mạng ngăn cản dòng lũ sắt thép này.
Một chiếc xe cảnh sát nhấp nháy ánh đèn xanh đỏ đậu ở ven đường, mấy cảnh sát gào vào bộ đàm: "Bọn hắn điên rồi, hướng đi của đội xe này là trung tâm Kyoto."
Chuyện rú ga náo loạn đường phố không hiếm thấy ở đất nước hoa anh đào, thậm chí quy mô ở khu vực Nagoya không nhỏ. Nhưng có rất ít dân đua xe đi tới trung tâm Kyoto, dù sao ở đó cũng có an ninh nghiêm ngặt nhất, mà dân đua xe cũng biết chạy xe trong trung tâm Kyoto sẽ phải trả giá đắt!
Uông Nam lái chiếc xe dẫn đầu, tiếng gió gào thét bên tai và đoàn xe phía sau khiến hắn hưng phấn lạ thường. Giờ phút này đột nhiên hắn có cảm giác đại tướng quân thời cổ đại cưỡi ngựa tiên phong, có chết cũng đáng giá!
Nhiệt huyết chỉ có ở người trẻ tuổi khiến Uông Nam lúc này không sợ gì hết. Thậm chí hắn thả hai tay khỏi tay lái, đứng dậy hét lên một câu với đám đông đang quan sát và dòng xe xung quanh. Đó là câu Tô Văn Văn cố ý dặn dò hắn trước khi hành động.
"Chúng ta là Nộ La Quyền! Chúng ta cũng là người Nhật! Chúng ta muốn cuộc sống công bằng!"
…
Khi gặp lại Tô Bình Nam, Văn Tiểu Địch cười rất vui vẻ. Đôi mắt lúng liếng và vẻ mặt "ta biểu hiện thế nào, mau khen ta đi" của nàng khiến nam nhân hơi bất ngờ.
Phòng tổng thống duy nhất của khách sạn đã được quét dọn sạch sẽ, không dính một hạt bụi. Có thể nhìn ra hán tử cục mịch Otomo rất có lòng. Trong thời gian ngắn như vậy, tranh tường đậm chất Nhật Bản đã được đổi thành phong cách Hạ quốc. Nhất là một bức tranh giống hệt bức tranh trong văn phòng của Tô Bình Nam ở Thiên Nam.
"Ngươi không bị dọa chứ?"
Tô Bình Nam nhìn Văn Tiểu Địch phân loại tất cả tài liệu về công ty Toshiba một cách rõ ràng rồi đặt lên bàn làm việc, không nhịn được cười: "Ngươi cho rằng ta ngồi máy bay lâu như vậy mà vẫn còn tâm tư làm việc hả?"
"Ngươi là người cuồng công việc..."
Nữ hài nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, sau đó nói sang chuyện khác: "Ta là Văn Tiểu Địch của Cẩm Tú đấy. Ta làm thư ký cho ngươi nhiều năm như vậy, tất nhiên là không bị dọa rồi."
Trong mắt Văn Tiểu Địch lóe lên vẻ mong chờ: "Ta có đạt tiêu chuẩn không?"
Tô Bình Nam không đưa ra đáp án, chỉ xua tay ra hiệu cho nữ hài dừng lại: "Tối nay không làm việc nữa. Ngươi theo ta đi ngắm cảnh, thử coi từ nơi này nhìn xuống có gì khác Thiên Đô."
Nữ hài ngoan ngoãn đứng sau nam nhân. Ở góc độ Tô Bình Nam không nhìn thấy, gương mặt nữ hài tràn đầy thỏa mãn.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Văn Tiểu Địch rất thích đứng sau lưng Tô Bình Nam. Nhất là bóng lưng của nam nhân mang lại cho nàng cảm giác an toàn và bị chinh phục mãnh liệt.
Tô Bình Nam nhìn xuyên qua cửa sổ ngắm nhìn Kyoto trong màn đêm. Bởi vì nguyên nhân địa chất nên Kyoto có rất ít tòa nhà cao chót vót. Nhưng cũng chính vì điểm này nên cảnh đêm Kyoto trở nên đẹp lạ thường. Ánh đèn dày đặc trong các tòa nhà cao tầng tựa như những vì sao mang lại cho người ta cảm giác kỳ lạ như đang đặt mình trong bầu trời sao.
Văn Tiểu Địch chú ý thấy tầm mắt của boss vẫn luôn chăm chú nhìn vào một chỗ. Nàng tò mò hỏi: "Tô tổng, bên kia có gì thế?"
"Có phong cảnh thuộc về chúng ta."