Dường như bên kia nghe thấy lời nói của nam nhân. Hắn vừa dứt lời, dù Văn Tiểu Địch đang đứng ở tầng cao nhất của tòa nhà hơn bốn mươi tầng, nàng vẫn nghe thấy tiếng ầm vang. Sau đó, một hình ảnh khiến nữ hài kinh ngạc lọt vào mắt nàng!
Đoàn xe!
Một đoàn xe không biết có bao nhiêu chiếc xe mô tô hung hãn lao vào khu phố phồn hoa này của Kyoto. Hơn nữa, mỗi chiếc xe đều bấm còi.
Tiếng động cơ, tiếng hò hét của những người trẻ tuổi với gương mặt viết đầy hai chữ "kiệt ngạo", cộng thêm người đi đường và dòng xe nhao nhao né tránh khiến con đường lớn vừa rồi còn ngay ngắn trật tự lúc này trở nên náo loạn. Cảnh tượng bên dưới khiến nữ hài đứng trên cao kinh ngạc há hốc miệng.
"Đây mới là phong cảnh thuộc về chúng ta."
Tô Bình Nam hờ hững cất lời. Mà ẩn ý trong câu nói này khiến ánh mắt Văn Tiểu Địch đong đầy khó tin. Sau đó, ánh mắt nữ hài hừng hực lửa nóng, bởi vì một khi mình phụ trách quản lý tài nguyên toàn diện thì đây chắc chắn là sức mạnh thuộc về nàng!
…
Điện thoại của nam nhân đổ chuông.
"Nhìn được đấy."
Tô Bình Nam bắt máy, giọng điệu bình tĩnh: "Hai vấn đề, ngươi định giải quyết thế nào?"
"Một, hành động lần này sẽ gây ra tiếng vang lớn trong xã hội. Ngươi định ứng phó thế nào?"
Nghe thấy câu hỏi của Tô Bình Nam, Tô Văn Văn trả lời rất nhanh: "Quy kết là hành vi Nộ La Quyền bảo vệ quyền lợi, người trẻ tuổi dùng hành động nhìn có vẻ ầm ĩ nhưng không có tổn hại thực tế này để nói lên ý kiến của mình. Như vậy có thể giải thích được."
"Nói tiếp đi."
Ánh mắt Tô Bình Nam không chút gợn sóng, nhưng khóe môi đã hơi nhếch lên. Văn Tiểu Địch biết rõ điều này chỉ xuất hiện khi tâm trạng boss không tệ.
"Những người trẻ tuổi này phải chịu quá nhiều sự bất công. Có không ít người trong xã hội đồng cảm với bọn hắn. Rất nhiều chính trị gia dù xuất phát từ mục đích gì cũng sẽ tỏ ra đồng cảm. Chỉ cần tìm truyền thông đưa ra một số sự việc bi thảm là có thể nhận được sự tha thứ của người dân một cách dễ dàng. Ban ngành liên quan chỉ có thể giơ cao đánh khẽ."
Tô Văn Văn biết là lão đại đang kiểm tra mình, cho nên hắn trả lời rất chi tiết: "Ta bảo bọn hắn không ngừng hô khẩu hiệu đòi công bằng là vì mục đích này."
"Lợi ích thì sao? Ta không cần một màn chứng tỏ bản thân."
Tô Bình Nam tiếp tục nói.
"Sức hiệu triệu và uy vọng."
Tô Văn Văn trả lời: "Nếu như sau hành động lần này, ta có thể giúp tất cả bọn hắn bình yên ra khỏi đồn cảnh sát, cộng thêm kích thích của tiền bạc, thì ta dám khẳng định tám nghìn Nộ La Quyền sẽ thuộc về Cẩm Tú."
"Câu hỏi thứ hai. Chúng ta tới, Đông Doanh nhất định sẽ can thiệp."
Giọng nói của Tô Bình Nam vẫn không bộc lộ cảm xúc: "Cho dù loại bỏ được ảnh hưởng cũng chưa chắc để lại ấn tượng tốt trong lòng đám quan chức, tương lai phải làm sao?"
"Lương thiện là thứ có thể lợi dụng."
Tô Văn Văn trả lời: "Trong quan trường Nhật Bản, khoe mẽ rất quan trọng. Chuyện của Nộ La Quyền rất đáng khoe khoang. Hơn nữa, phiếu bầu của người gốc Hạ cũng chiếm một phần rất quan trọng, đương nhiên ta đã có đối tượng lựa chọn."
"Ra ngoài uống rượu, lâu rồi không đi."
Tô Bình Nam cúp điện thoại. Ở đầu bên kia điện thoại, Tô Văn Văn đã nhận được sự tán thành ngửa mặt cười to...
…
Rất nhiều người có một cảm giác, đó là khi mình đang ở nơi đất khách quê người sẽ có thấy thả lỏng lạ thường, dường như những chuyện phiền não lộn xộn thường ngày cách mình rất xa.
Tô Bình Nam cũng là người, đương nhiên không ngoại lệ.
Chẳng qua hắn khác người bình thường ở chỗ chuyện mà hắn bận tâm nhiều việc và phức tạp hơn. Mặc dù người Thiên Nam nói đến Tiểu Hồng Bào đều cho rằng Tô Bình Nam tâm tư thâm trầm, làm việc gian xảo hung ác. Nhưng bọn hắn cũng thừa nhận một điểm, đó là Tiểu Hồng Bào sống rất mệt mỏi.
Tô Bình Nam không thừa nhận từ mệt mỏi này.
Nam nhân trời sinh tràn đầy tinh lực, còn là một kẻ không chịu cúi đầu. Thật sự là hắn không cảm thấy mệt mỏi, nhưng cũng tuyệt đối không thoải mái.
Nhất là cuộc chiến Thiên Nam hai Tô gần đây.
Tuy Tô Bình Nam âm thầm nắm giữ lượng tài nguyên lớn, chiếm thế chủ động ở một số phương diện. Nhưng vị đại tướng biên cương kia không phô bày quyền lực như những chính trị gia Hạ quốc khác, có thể nói thế lực mà một đại tướng biên cương nắm giữ cực kỳ đáng gờm.
Cho dù Cẩm Tú có thế lực khổng lồ và mạng lưới quan hệ rộng, Tô Bình Nam cũng chỉ có thể ẩn nấp trong tối. Cho nên trong cuộc chiến hai Tô lần này, nam nhân rất hao tâm tổn trí. Vì thế, đây là lần đầu tiên hắn không tiếp tục làm việc sau khi xuống máy bay, mà dự định trộm rảnh rỗi nửa ngày.
Về địa điểm, Tô Bình Nam nói với Otomo một câu: "Tìm nơi có thể thả lỏng, cách xa mấy nơi hỗn loạn kia, tốt nhất là phải yên tĩnh chút."
Khi Otomo khom lưng toan rời đi, Tô Bình Nam thản nhiên nói thêm một câu: "Hôm nay chặt đứt năm ngón tay của đàn em dưới trướng ngươi, ngươi có ý kiến gì không?"
Câu nói này khiến Otomo Sanwa vẻ mặt vô cảm bỗng đổ mồ hôi trán. Nam nhân lập tức khom lưng lần nữa: "Bọn hắn có hành động xúc phạm, tất nhiên là phải nhận tội. Ta không có bất kỳ ý kiến gì."
"Trung thành là phẩm chất tốt đẹp nhất."
Tô Bình Nam cười khẽ.
Otomo Sanwa đã thần phục Tô Bình Nam từ lâu. Đất nước hoa anh đào phân biệt đẳng cấp nghiêm ngặt, một khi bọn hắn nhận chủ, thái độ đối với mỗi việc được giao đều nghiêm túc đến độ nghiêm khắc.