"Nhị thúc!"
Đôi mắt to xinh đẹp của Ninh Tiểu Ninh đỏ ngầu. Làm móc túi, cho dù chữa khỏi thì sau này đôi tay này cũng coi như phế bỏ, sao nhị thúc có thể phục chúng được nữa.
"Không có việc gì, đối phương là người sĩ diện theo quy củ, vấn đề này xem như giải quyết xong." Ninh Nhị cười cười, hắn là người trong giang hồ lâu năm, trong lòng biết rõ đối phương đã dám gióng trống khua chiêng tìm tới cửa, như vậy chỉ cần mình lưu manh một chút, đối phương sợ lớn chuyện sẽ không có chuyện gì xảy ra.
"Hu hu."
Tiếng còi xe đặc hữu của niên đại này vang lên, xe khách đi từ Thiên Đô đến Uyển thành từ từ lăn bánh.
Ninh nhị ngồi bên cửa sổ, tay phải băng kín, ánh mắt lưu luyến nhìn nhà ga Thiên Đô.
"Thúc, trạm tiếp theo chúng ta đi đâu?"
Một người trẻ tuổi hỏi.
"Về nhà."
Ninh nhị không dời mắt, thản nhiên nói. Nửa đời trước, hắn cũng có chút tiền để dành, dù tay nghề bị phế đi nhưng cũng phải trở về. Chén cơm này hắn ăn không vô, cũng không muốn ăn tiếp.
"Tiểu Ninh đâu?"
Người trẻ tuổi chợt phát hiện trong đoàn người không có bóng dáng của Ninh Tiểu Ninh.
Ninh nhị đang định dời mắt thì chợt toàn thân cứng đờ, trong tầm mắt của hắn, cháu gái Ninh Tiểu Ninh thanh tú động lòng người đứng trên trạm không ngừng vẫy tay với mình.
"Nhị thúc, ai làm nấy chịu, không phải Tiểu Hồng Bào muốn quy củ sao? Vậy ta đi nói quy củ với hắn."
Ninh Tiểu Ninh vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt kiên quyết. Nàng nhìn Ninh nhị thúc trên đoàn tàu đi xa, khẽ nói một câu, sau đó xoay người rời đi, không quay đầu lại nữa.
Ở Thiên Nam, tập đoàn Cẩm Tú đã loáng thoáng có xu thế long bàng hổ cứ, có thể nói là Tiểu Hồng Bào như mặt trời ban trưa. Không ai ngờ rằng có một ngày có một người sẽ quang minh chính đại khiêu chiến Tiểu Hồng Bào.
Ninh Tiểu Ninh - người sau này được gọi là Hắc Quả Phụ - đã làm một chuyện lớn khiến cả phường tam giáo cửu lưu phải nghé mắt nhìn.
Trên thế giới này ngươi có thể đắc tội bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không được đắc tội nữ nhân, nhất là là nữ nhân tích cực.
Ninh Tiểu Ninh rất thông minh, nàng lựa chọn thời cơ rất khéo.
Chi nhánh Cẩm Tú Các khai trương rầm rộ, tất cả các nhân vật hàng đầu trong phường tam giáo cửu lưu ở Thiên Đô đều đến ủng hộ, từng chiếc xe sang màu đen nhét chật kín bãi đỗ xe rộng lớn.
Lúc bắt đầu khai trương, người phụ trách là Quách Quang Diệu, Tô Bình Nam không xuất hiện. Nhưng càng lúc càng có nhiều người đến, địa vị của Quách Quang Diệu không đủ tiếp đón. Dùng kiệu phải có người khiêng, đương nhiên Tô Bình Nam hiểu đạo lý này nên lập tức chạy tới.
Tô Bình Nam mặc bộ vest màu xanh thẫm, khẽ nở nụ cười hiếm hoi, bước đến chào hỏi từng vị khách quý.
Chẳng biết Thiên Đô bắt đầu lưu hành việc tặng lẵng hoa vào ngày khai trương từ bao giờ. Lẵng hoa nhiều đến nỗi Cẩm Tú phái riêng mấy chục người đến sắp xếp.
Vu Chính và Cố Thanh Vân gần như đến cùng một lúc. Thấy Tô Bình Nam đích thân đón tiếp ở bên ngoài, hai người cảm thấy vô cùng hãnh diện.
"Hiện tại Tô tổng vận may liên tiếp, ta không mời mà đến chính là để dính chút tài vận của Tô tổng."
Từ xa Vu Chính đã nói thật to.
Quà của Vu Chính là một bức tranh chữ mà hắn cố ý mời một vị đại sư ở Thiên Đô đề bút. Tô Bình Nam ra hiệu cho Đỗ Cửu nhận đồ, sau đó mỉm cười lên tiếng: "Tiệm nhỏ khai trương, người đến đã là nể mặt lắm rồi, hà tất phải khách khí như vậy."
Tô Bình Nam trở tay không kịp trước tình hình khai trương này, hắn hoàn toàn không ngờ có nhiều người đến ủng hộ như vậy, nhất thời chuẩn bị không được chu đáo.
Cố Thanh Vân tươi cười nói: "Tô tổng cũng không ngờ có nhiều người như vậy phải không?"
Tô Bình Nam gật đầu: "Mọi người quá nhiệt tình làm ta trở tay không kịp."
Cố Thanh Vân đưa một hộp trà được gói tinh xảo cho Đỗ Cửu, giọng điệu tràn đầy hâm mộ: "Hiện giờ ngươi là hồng nhân lớn nhất ở Thiên Nam. Có cơ hội này, đương nhiên là mọi người phải đến kết thiện duyên."
"Lý tiểu thư đi rồi sao?"
Cố Thanh Vân hỏi tiếp.
Tô Bình Nam gật đầu: "Lên máy bay hôm qua."
Hai người Vu Chính, Cố Thanh Vân đứng ở cửa tiếp đón khách khứa cùng Tô Bình Nam. Lúc sắp đến giờ, mấy người vây quanh Tô Bình Nam đi vào trong, bỗng dưng có một giọng nói trong trẻo vang lên: "Bây giờ Hồng Bào ca có máu mặt rồi, chẳng hay còn nói quy tắc giang hồ hay không?"
Sắc mặt Tô Bình Nam lập tức lạnh lùng.
Lần này khai trương, những người đến dự rất tạp nham, Tô Bình Nam giao đám côn đồ phường tam giáo cửu lưu cho Lục Viễn và Quách Quang Diệu tiếp đãi. Nhưng người này gọi biệt danh của hắn với giọng điệu khinh thường, rõ ràng là lai giả bất thiện.
Tô Bình Nam xoay người lại, nhìn về phía phát ra giọng nói, đồng thời xua tay ra hiệu cho đám Đỗ Cửu đừng manh động.
Nhóm Vu Chính đứng bên cạnh hắn lập tức cảm thấy Tô Bình Nam mới rồi còn trò chuyện vui vẻ đã thay đổi, cả người như mãnh hổ sắp đi săn, đường nhìn sắc bén như muốn giết người. Bọn hắn bất giác lùi lại vài bước.
Người nói là Ninh Tiểu Ninh, ánh mắt trong veo như nước suối.