"Ngươi đang nói chuyện với ta sao?"
Tô Bình Nam nói rất chậm, thốt ra từng chữ một.
Lục Viễn đã trông thấy tình hình bên này, lập tức lạnh mặt, thản nhiên nói nhỏ với Quách Quang Diệu vài câu, sau đó im hơi lặng tiếng chậm rãi đến gần nữ nhân có lai lịch bất minh này.
"Đúng thế, ta đang nói chuyện với đại ca ngươi đó."
Giọng điệu của Ninh Tiểu Ninh không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, tựa như đang tán gẫu với đại ca nhà mình, chứ không phải đối mặt với Tiểu Hồng Bào có danh hiệu ông vua thế giới ngầm.
Mọi người có mặt ở đại sảnh đều nhìn sang, xì xào bàn tán. Thế mà lại có người muốn khiêu chiến Tô Bình Nam trước bao nhiêu con mắt?
Vẻ mặt Tô Bình Nam vô cảm, nhưng giọng nói lộ rõ lãnh ý: "Vị tiểu thư này, ngươi là ai? Làm việc ở đâu? Vừa rồi Tô mỗ không hiểu ý ngươi, ngươi có thể nói kỹ hơn được không?"
"Ta là Ninh Tiểu Ninh, người Uyển thành. Mấy ngày trước ta kiếm sống ở nhà ga Thiên Đô."
Tô Bình Nam cẩn thận quan sát nữ hài trước mặt. Kiếm sống ở nhà ga Thiên Đô?
Vậy thì liên quan đến chuyện mấy ngày trước chăng?
Ninh Tiểu Ninh biết ngày hôm nay là cơ hội nghìn năm có một. Trước ánh mắt của các nhân vật hàng đầu, nam nhân mạnh đến nỗi khiến người ta sợ hãi phía đối điện mới cho nàng cơ hội nói chuyện.
"Hồng Bào ca như mặt trời ban trưa, có vô số thuộc hạ, có được địa vị ngày hôm nay là dựa vào quy tắc. Tiểu nữ tử cả gan muốn nói quy tắc với Hồng Bào ca."
Tô Bình Nam vừa nhìn Ninh Tiểu Ninh chằm chằm vừa nói: "Hôm nay Cẩm Tú Các của ta khai trương, người đến đều là khách. Mời Ninh tiểu thư vào trong."
Tô Bình Nam nói xong, làm dấu xin mời.
Mọi người thầm khen nữ nhân này lợi hại, biết mượn thế của mọi người khiến cho Tiểu Hồng Bào không thể nổi giận, từ đó ép Tô Bình Nam phải lùi một bước.
Ninh Tiểu Ninh lắc đầu: "Hôm nay Tiểu Ninh mượn ngày vui Hồng Bào ca khai trương, chỉ muốn đòi lại công bằng mà thôi, không ăn cơm."
Mấy người Lục Viễn đều dữ dằn nhìn nữ nhân trước mặt. Nếu lúc này không có ai thì bọn hắn đã tát bay nữ nhân này ra ngoài từ lâu rồi.
Tô Bình Nam tỏ vẻ hờ hững: "Được, ngươi đến tìm ta chỉ vì muốn đòi lại công bằng. Đây là việc riêng giữa hai chúng ta, ta cho ngươi cơ hội nói chuyện."
"Nếu là việc riêng thì không thích hợp nói trước mặt nhiều người, chúng ta vào trong nói chuyện."
Dứt lời, Tô Bình Nam quay sang chắp tay với khách khứa: "Hôm nay mọi người đến ủng hộ, tầng ba đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu, mời các vị dời bước. Bình Nam xử lý việc nhà xong sẽ lên ngay."
Vu Chính và Cố Thanh Vân ngầm hiểu, hai bọn hắn có địa vị đủ cao trong nhóm khách khứa, đương nhiên phải đi đầu, lập tức mỉm cười nói: "Được, chúng ta chờ ngươi lên, không say không về."
Có hai người này dẫn đầu, những người khác tuy tò mò nhưng cũng chỉ có thể tươi cười đi lên tầng.
Ninh Tiểu Ninh hiên ngang không hề sợ hãi, bình tĩnh đi theo Lục Viễn đến căn phòng ở tầng một.
Tô Bình Nam nhìn Ninh Tiểu Ninh vẫn bình tĩnh như thường, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng.
Cố Thanh Vân nói thầm với Vu Chính: "Nữ hài hôm nay thật lợi hại, nắm bắt thời cơ rất tốt. Không biết chuyện này sẽ kết thúc như thế nào?"
Vu Chính khẽ mỉm cười: "Rất nhiều chuyện chúng ta không biết thì tốt hơn."
Trong phòng.
Tô Bình Nam ngồi ngay ngắn trên ghế làm việc, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào nữ hài khoan thai ngồi xuống.
Ninh Tiểu Ninh cụp mắt, không đỡ nổi ánh mắt như dao của Tô Bình Nam.
"Ngẩng đầu lên."
Tô Bình Nam cất lời, giọng điệu âm trầm: "Ngươi biết ta là ai chứ?"
"Ta biết."
Ninh Tiểu Ninh ngẩng đầu lên, gương mặt thuần khiết lộ vẻ kiên quyết: "Ngươi là Tiểu Hồng Bào của Cẩm Tú, ông vua thế giới ngầm ở Thiên Nam."
Tô Bình Nam rút một điếu thuốc lá, thong thả châm lửa. Hắn thật sự nghĩ mãi không ra rốt cuộc nữ hài thanh tú kia dựa vào đâu mà to gan lớn mật dám đến tìm hắn nói quy tắc.
"Ta muốn biết rốt cuộc là ai sai ngươi tới đây? Hoặc là ngươi dựa vào đâu?"
Ánh mắt Tô Bình Nam sắc bén.
Lòng bàn tay Ninh Tiểu Ninh ướt đẫm mồ hôi. Nam nhân này mang lại cảm giác áp lực quá mạnh.
"Không ai cả, tự ta muốn tới."
Ninh Tiểu Ninh cắn cánh môi đầy đặn: "Ta tin tưởng Hồng Bào ca là người có quy tắc."
"Ngươi đang tìm chết."
Tô Bình Nam tựa đầu vào ghế, ánh mắt bình thản: "Ngươi dựa vào đâu mà nói quy tắc với ta?"
Ánh mắt Ninh Tiểu Ninh như rắn độc: "Ta được nhị thúc nuôi lớn, chuyện này ta muốn thử xem."
"Nhị thúc?"
Tô Bình Nam nhìn Lục Viễn với vẻ nghi hoặc.
Lục Viễn lắc đầu. Hôm ấy khi bẻ gãy ngón tay, hắn chẳng thèm liếc nhìn mấy người kia nên đương nhiên không nhớ ra.
"Hồng Bào ca, người trộm đồ là ta, hôm nay ta đền cho Hồng Bào ca ngươi."
Ánh mắt Ninh Tiểu Ninh có phần điên cuồng, nàng giơ cánh tay phải trắng nõn lên, giọng điệu hàm chứa cảm xúc khó tả: "Bàn tay này ta luyện tập suốt mười ba năm ròng, thậm chí luyện đến trình độ lấy đồ trong chảo dầu."
Nói đến đây, Ninh Tiểu Ninh bỗng cắn răng, dùng tay trái cầm lấy ngón trỏ và ngón giữa tay phải rồi vặn thật mạnh. Tiếng "rắc" rợn người vang lên, hai ngón tay bị chính nàng bẻ gãy.
Trên gương mặt tái nhợt đổ mồ hôi hột to như hạt đậu, chảy tong tong từ trên trán xuống. Ninh Tiểu Ninh cũng rất kiên cường, không rên một tiếng, ánh mắt điên cuồng: "Ta đền cho ngươi rồi."
Nàng chậm rãi đứng dậy, giọng điệu quật cường: "Xin hỏi Hồng Bào ca, oan có đầu nợ có chủ, cấp dưới của ngài chưa biết đúng sai thế nào đã phế mất bàn tay của nhị thúc ta, đây là quy tắc ở đâu?"