Ánh mắt của những người trong phòng đều nặng nề. Nữ nhân này rất thông minh, cũng đủ tàn nhẫn.
Ánh mắt của Tô Bình Nam cũng có chút bất ngờ. Tâm tư của nữ nhân này rất tinh tế, thời gian lựa chọn cũng rất khéo. Khi vào đây ngay trước mặt rất nhiều người, nàng đã chắc chắn hắn nhất định sẽ giữ thể diện trước mọi người, để cho nàng bình yên vô sự đi ra ngoài.
Đỗ Cửu cười gằn, nhìn Tô Bình Nam. Thấy lão đại nhà mình vẫn bày ra vẻ mặt vô cảm, hắn không nhịn được sải bước đi tới, tay trái túm mái tóc dài của Ninh Tiểu Ninh làm cho cần cổ trắng trẻo của nàng lộ ra, tay phải như gọng kìm sắt bóp cổ nàng.
"Ngươi muốn chết thì ta giúp ngươi toại nguyện."
Năm ngón tay của Đỗ Cửu bóp mạnh, mặt Ninh Tiểu Ninh dần đỏ au.
Ninh Tiểu Ninh không hề giãy giụa, nhưng hai mắt nhìn chòng chọc Đỗ Cửu, trong đôi mắt sâu thăm thẳm chỉ có điên cuồng và kiên quyết.
"Thì ra đây chính là quy tắc của Hồng Bào ca."
Lời nói đứt quãng, nhưng Ninh Tiểu Ninh vẫn nói hết cả câu.
"Buông nàng ra."
Tô Bình Nam lắc đầu với Đỗ Cửu, dập tắt đầu thuốc lá đã cháy hết trong tay, lẳng lặng nhìn nữ nhân trước mặt.
"Xem như ngươi lợi hại, một ngày nào đó ngươi nhất định sẽ nổi danh."
Tô Bình Nam bộc lộ hết dáng vẻ cay nghiệt: "Sau hôm nay phải xem mạng ngươi có đủ cứng không, có chống đỡ được không."
Lục Viễn hờ hững đi đến trước mặt Ninh Tiểu Ninh, nhìn biểu cảm điên cuồng trên gương mặt nhợt nhạt của nàng: "Chuyện này là ta làm, ta đền cho ngươi, như thế đã đủ công bằng chưa?"
Hắn nói xong, tay trái nhanh chóng túm lấy tay phải rồi vặn một phát. Rắc! Hai ngón tay bị chính hắn bẻ gãy. Lục Viễn rên một tiếng rồi lùi lại, đứng ở sau lưng Tô Bình Nam, lặng thinh không nói gì.
"Ngươi rất thông minh, rất biết chọn thời gian."
Tô Bình Nam cất lời, ánh mắt nhìn Ninh Tiểu Ninh không giấu được vẻ hung ác: "Ngoại trừ ngày hôm nay, không còn lúc nào ngươi có thể rời khỏi đây."
Tô Bình Nam nói đến đây thì dừng lại: “Hôm nay ta để cho ngươi đi.”
"Được."
Ninh Tiểu Ninh cố chịu đựng ngón tay đau đớn, vén lọn tóc hơi rối do mồ hôi, nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt có thể dùng một câu nói khống chế sự sống chết của nàng, ánh mắt như rắn độc.
Ninh Tiểu Ninh cảm nhận được vô số ánh mắt như muốn giết người từ bốn phương tám hướng bắn tới, biết mình phải rời khỏi Thiên Đô ngay lập tức, không thì chết chắc.
Lần đầu tiên trong đời nữ nhân sau này được gọi là Ninh tỷ Hắc Quả Phụ lộ răng nanh hãy còn non nớt, đối tượng là khủng long bạo chúa.
Tô Bình Nam gõ bàn, nói với mọi người: "Hôm nay để cho nàng đi, ta nói lời giữ lời."
Hắn nhìn Ninh Tiểu Ninh và nói: "Ngươi hao tâm tổn trí tìm thời gian này gióng trống khua chiêng chẳng qua cũng chỉ vì khiến ta hôm nay không làm gì được ngươi."
Ninh Tiểu Ninh ngẩng đầu nhìn Tô Bình Nam, chầm chậm gật đầu.
"Ngươi đến là do ngươi không phục, có dã tâm, cũng trọng tình trọng nghĩa."
Tô Bình Nam: "Ta có thể nhìn thấy sự bướng bỉnh khó thuần trong mắt ngươi, điểm này ngươi giống ta."
Dứt lời, Tô Bình Nam làm động tác chém: "Đối với những thứ nguy hiểm, cách giải quyết của ta là nhất định phải dứt khoát. Qua ngày hôm nay, phải xem mạng ngươi có đủ cứng hay không."
Ninh Tiểu Ninh gật đầu: "Ta hiểu rồi."
Tô Bình Nam không nói gì thêm, chỉ ra hiệu tiễn khách.
"Chúng ta đứng trên đỉnh núi, cho nên chắc chắn gió rất to. Nhất định là có không ít kẻ ôm lòng riêng đang theo dõi chúng ta. Ta muốn ngày hôm nay gió yên sóng lặng."
Tô Bình Nam chậm rãi cất lời.
Lục Viễn khom người: "Ta hiểu rồi. Đợi sóng gió qua đi, ta muốn đích thân gánh vác chuyện này."
Khi thời vận đến, ngay cả đất trời cũng hợp lực vào giúp ngươi, nhưng một khi cơ hội đã đi qua, dù có là bậc anh tài tới đâu cũng khó mà xoay sở. Có lẽ Ninh Tiểu Ninh được ông trời giúp đỡ, thế lực khổng lồ của Cẩm Tú giăng lưới tìm kiếm, vậy mà nàng lại biến mất một cách thần kỳ.
Ninh Tiểu Ninh đơn thương độc mã dựa vào hai chữ quy tắc khiến cho Tiểu Hồng Bào không ai bì nổi phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Từ đó về sau, Ninh Tiểu Ninh một trận thành danh.
Tô Bình Nam nhìn bàn tay phải bó bột của Lục Viễn, thản nhiên nói: "Ta có dự cảm chúng ta nhất định sẽ gặp lại nữ nhân này. Đến lúc đó, chúng ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi."
Một lời thành sấm.
Khi Ninh Tiểu Ninh xuất hiện trước mặt Tô Bình Nam một lần nữa, nàng đã hoàn toàn lột xác thành một con rắn độc chân chính. Chỉ có điều lúc đó mọi người đều gọi nàng là Hắc Quả Phụ.
"Nam ca, là lỗi của ta."
Trong phòng chỉ có hai người Tô Bình Nam và Lục Viễn. Lục Viễn nói rất nghiêm túc, không hề giải thích là Ninh nhị tự đứng ra. Đây là tác phong của hắn, sai chính là sai, không có lý do lý trấu gì hết.
Tô Bình Nam châm thuốc lá đưa cho Lục Viễn: "Ngươi có biết tại sao hôm nay ta tha cho Ninh Tiểu Ninh không?"
Lục Viễn thành thật trả lời: "Hôm nay nàng chọn thời gian rất khéo."
"Đứng trên đỉnh núi thì gió sẽ rất to."
Tô Bình Nam vỗ vai Lục Viễn: "Mọi việc phải chú ý, phải thận trọng."