Cuối năm càng lúc càng gần, Thiên Đô cũng bắt đầu có không khí Tết, đèn lồng đỏ của tập đoàn Cẩm Tú treo khắp Thiên Đô, báo Tết dồn dập đưa tin tập đoàn Cẩm Tú gửi hơi ấm và sự quan tâm yêu thương tới các cụ già neo đơn ở Thiên Đô.
"Tô Bình Nam muốn xây dựng thanh danh tốt, hắn muốn chuyển đổi hình tượng, hắn quá mưu mô!"
Bữa tiệc gia đình nhà Vu Chính vô cùng náo nhiệt. Khi đứa con trai cả được hắn coi trọng nhất cầm tờ báo với vẻ mặt kỳ lạ, hắn đã nói như thế.
"Có tác dụng không?"
Vu Lập Tân cất giọng khinh thường: "Người biết biệt danh Tiểu Hồng Bào còn nhiều hơn người biết tên thật của hắn, phí công vô ích thôi."
Vu Chính tỏ vẻ nghiêm nghị: "Có tác dụng chứ, ngươi bị vẻ bề ngoài che mắt rồi. Nếu phân tích kỹ ngươi sẽ phát hiện những người nào gọi hắn là Tiểu Hồng Bào? Hắn khống chế phạm vi quá tốt. Hơn nữa, tiền của hắn rất sạch sẽ, không có ai chê kiếm được nhiều tiền. Với thực lực của hắn, vì sao hắn không động đến khoản thu nhập bên rìa pháp luật?"
"Sự bá đạo của Tô Bình Nam chỉ thể hiện ở chỗ hắn cần. Người này che giấu quá sâu, chỉ có thể giao hảo, không thể trở mặt."
Vu Lập Tân có thể được Vu Chính coi trọng, tất nhiên là đầu óc cực kỳ thông minh. Hắn lập tức hiểu ra chỗ đáng sợ của Tô Bình Nam, nghiêm túc gật đầu.
Tin tức đầu tiên trong tivi ở biệt thự của Vu Chính đã thu hút ánh mắt của mọi người. Trên tivi, phó tổng giám đốc Cẩm Tú Hà Minh Kiên mặc bộ vest phẳng phiu, quay mặt về phía ống kính nói như súng liên thanh.
"Theo dự tính, cảng Cẩm Tú được thi công theo ba giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất, tập đoàn Cẩm Tú đầu tư sáu nghìn vạn để xây một cảng nước sâu rộng ba trăm mét, dài bốn nghìn ba trăm mét, có thể chứa mười hai chiếc tàu chở hàng nặng hàng vạn tấn cập bến cùng một lúc. Từ đó, nền kinh tế của bốn thị trấn thuộc Lâm Hải sẽ hoàn toàn hồi sinh. Đồng thời, tập đoàn Cẩm Tú sắp thành lập bộ phận Thủy sản Cẩm Tú, đầu tư..."
Ba con nhà họ Vu đưa mắt nhìn nhau, Vu Chính nói: "Có cảng này thì tài nguyên vùng duyên hải Thiên Nam lại rơi hết vào tay Cẩm Tú, điều quan trọng là Cẩm Tú đã có đường lui."
"Đường lui?"
Vu Lập Tân hỏi với vẻ nghi ngờ.
Vu Chính thở dài: "Trời cao mặc chim bay, biển rộng tùy cá nhảy, từ từ rồi ngươi sẽ hiểu."
Vu Lập Tân nói: "Đám người kiếm cơm ở ven Lâm Hải có tiếng là khó chơi, ta thấy danh tiếng của Tiểu Hồng Bào chưa chắc đã hữu dụng."
Thấy con trai không phục, Vu Chính ung dung cất lời: "Tô Bình Nam có dã tâm quá lớn, đám người kia không chống đỡ được."
Tỉnh Thiên Nam rất lớn, địa hình hẹp dài, giáp biển có ba huyện lần lượt là huyện Lâm Hải, huyện Đông Khẩu và huyện An Hải.
Thời buổi này những đại gia đầu tiên chính là các hán tử dám ra khơi liều mạng đổi lấy phú quý, cho nên trong khi rất nhiều nơi ở tỉnh Thiên Nam hiếm có một hộ gia đình sở hữu vạn tệ, ở ba huyện này xe Crown đã chạy đầy đường. Từ đó có thể thấy độ giàu có của mấy vùng này.
Nơi giàu có không có nghĩa là tài chính dư dả. Đa phần tiền của những người này đều không sạch sẽ thì làm gì có chuyện đóng thuế. Vì vậy, khi tập đoàn Cẩm Tú đàm phán mua đất xây cảng, đồng thời hứa hẹn sẽ xây một xưởng chế biến dầu hào cao cấp, ba huyện này đã đưa ra rất nhiều chính sách ưu đãi, hết sức vui vẻ.
Tô Bình Nam đi nước cờ này, thứ nhất là bởi vì ở kiếp trước, mấy năm sau ba thị trấn nghèo nàn này sẽ giàu chảy mỡ nhờ nuôi hàu trái mùa bán cho Bổng Tử quốc; thứ hai là hắn có ý định mở rộng chủng loại của thực phẩm Cẩm Tú.
Vu Chính nói không sai, Tô Bình Nam đã bắt đầu có ý định thỏ khôn đào ba hang, có một cảng hoàn toàn nằm trong tay Cẩm Tú thì nhiều khi sẽ có hiệu quả không ngờ.
"Sắp đến năm mới rồi, có một Đại Trùng tới."
Người nói câu này là Triệu Thiên Trường ở Lâm Hải. Hắn lập nghiệp bằng nghề buôn lậu, có mấy con tàu vẫn luôn vận chuyển hải sản ở Quảng thành, có thể nói là gia nghiệp không nhỏ.
"Cái rắm ý, ta cảm thấy Cẩm Tú đến là chuyện tốt, hơn mấy vạn mẫu bãi biển nuôi hàu, chúng ta cũng được thơm lây. Ngươi cho rằng Cẩm Tú sẽ cướp việc làm ăn của ngươi sao? Chưa chắc người ta đã để mắt đến."
Bạch Nghiêm bĩu môi nói. Hắn là ông trùm hoạt động trên biển An Hải, trước giờ hắn và Triệu Thiên Trường không hợp nhau.
Cẩm Tú đến vẫn mang phong cách bá đạo như mọi khi.
Tô Bình Nam đích thân đến nơi, dẫn theo một nhóm chuyên gia của viện thủy sản thuộc đại học Nông Nghiệp. Sau mấy ngày điều tra nghiên cứu, mấy chục tờ báo cáo chi chít chữ xuất hiện trước mặt lãnh đạo của ba vùng giáp biển. Nào là báo cáo chất lượng nước, nào là kỹ thuật nuôi trồng, nào là phân tích triển vọng trong tương lai...
Đọc tài liệu có hiểu không không quan trọng. Tập đoàn Cẩm Tú hứa hẹn đảm bảo lợi nhuận và thuế hàng năm đạt năm triệu, số tiền này thì bọn hắn hiểu.
Đám lãnh đạo lập tức tươi cười hớn hở, Tô Bình Nam phi ngựa nhận đất, vung tay ký hợp đồng, tám mươi phần trăm bãi biển thuộc ba thị trấn kiếp trước hái ra tiền đã mang họ Tô.