Buổi tối không có việc gì, Tô Bình Nam dẫn theo Tiểu Trang đi dạo dọc bờ biển.
"Đây là bảo địa phong thủy, phía Tây Bắc là Quảng thành, phía Nam là Đổ thành, phía Đông Nam có Thâm thành."
Tô Bình Nam vừa ngắm nắng chiều chiếu rọi mặt biển vàng lấp lánh vừa nói.
"Ngươi tiếp đãi mọi người không có vấn đề gì. Nhớ là phải làm tốt công tác quản lý ngư nghiệp và phòng thủ trên biển. Ta không quan tâm ngươi dùng thủ đoạn gì, vùng biển này..."
Tô Bình Nam khí phách dùng ngón tay vẽ một vòng: "Do Cẩm Tú chúng ta quyết định."
Tiểu Trang vuốt ve chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay, nghiêm túc gật đầu: "Lão đại yên tâm, nơi này chắc chắn là của chúng ta."
Trong lúc Tô Bình Nam chỉ điểm giang sơn, rốt cuộc Tô Chấn Đông cũng xử lý xong chuyện ở thôn Tô Gia, chạy về Thiên Đô. Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy căn nhà thuộc về mình trên danh nghĩa, nhà số bảy trong đại viện GF. Bên trong trang trí xa hoa đến mức hắn không dám đặt chân, hắn nhìn mà quên hết tất thảy.
Thấy con trai cả trố mắt nhìn, hai lão nhân cũng không lên tiếng. Bọn hắn ở đến giờ mới khá hơn chút, huống chi là thằng cả. Sau khi tâm trạng hưng phấn qua đi, Tô Chấn Đông hơi thấp thỏm bất an, nói với Tô phụ: "Bình Nam bảo là tặng ta, căn nhà này đắt đỏ quá."
"Cứ lấy đi. Với tính cách của lão nhị, nếu ngươi từ chối thì hắn sẽ xử ngươi cũng không chừng."
Lần này Tô phụ đến Thiên Đô mới láng máng biết được gia nghiệp của đứa con trai thứ hai lớn nhường nào. Hắn cảm thấy trong mắt lão nhị, căn nhà này chẳng đáng kể.
Thấy lão đầu tử tỏ vẻ không sao, Tô Chấn Đông gật đầu, bắt đầu hào hứng đi tham quan khắp nơi, trong đầu tưởng tượng ra dáng vẻ chấn động của tiểu quả phụ, trên mặt bất giác nở nụ cười ngây ngô.
"Không phải là ngươi vui quá hóa ngu đấy chứ?"
Không biết Tô Định Bắc xuất hiện sau lưng Tô Chấn Đông từ bao giờ, vẻ mặt khinh bỉ.
Tô Định Bắc càng lớn, khí chất càng giống Tô Bình Nam. Tô Chấn Đông không dám phản bác, chỉ cười ha ha gật đầu.
"Xe nhị ca tặng hôm nay đến, đi xem với ta đi!"
Tô Định Bắc nói.
"Xe?"
Tô Định Bắc gật đầu, rầu rĩ nói: "Ngoài ta ra, ngươi, ba và tam tỷ mỗi người một chiếc, nói là quà Tết."
Tô Chấn Đông ngơ ngác gật đầu, hỏi: "Nhị ca của ngươi đâu rồi?"
Tô Định Bắc hất mặt về một hướng: "Hắn bảo là muốn mua một vùng biển."
Xe đã đến.
Hai chiếc Toyota bá đạo và một chiếc Crown màu trắng.
Xe Tô Bình Nam chọn đều rất khiêm tốn và kiên cố, còn nhét một xấp phiếu xăng dày trong mỗi xe nhằm đề phòng ba người xót tiền xăng không dám lái xe.
Tô Bình Nam cảm thấy ngoài Tô An Tây, hai người khác rất có thể sẽ làm vậy.
Mấy ngày nay Tô phụ và Tô An Tây đều đang tập lái xe, ngày nào cũng có người cầm tay chỉ dạy hai người. Khi trong xe có người ngoài, hai ba con còn chút rụt rè. Chờ đến lúc người tặng xe đi rồi, hai người không kìm chế được.
Tô Định Bắc ngồi ở ghế phụ. Thấy Tô An Tây lóng ngóng tay chân, nàng sốt ruột không thôi.
"Hay là để ta?"
Ở phương diện này, Tô Định Bắc hoàn toàn nghiền ép những người khác trong Tô gia. Mặc dù Tô Bình Nam không tặng xe cho nàng bởi vì nàng còn nhỏ, nhưng không hề ngăn cản nàng học lái xe, cho nên nàng cũng ngứa tay lắm rồi.
"Được."
Tô An Tây tính cách dịu dàng, mím môi đồng ý. Nàng biết rõ trình độ của em gái cao hơn mình, hơn nữa mình thật sự sợ hãi khi lái xe trên đường, cho nên gật đầu đồng ý.
Hiện giờ xe ở Thiên Đô nhiều hơn mấy năm trước không biết bao nhiêu lần, nhưng một chiếc Crown mới tinh, người lái xe còn là hai cô gái trẻ vẫn là chuyện hiếm thấy.
"Đệt, cô nương nhà ai mà lái xe hùng hổ thế!"
Đây là một tài xế trung niên bị Tô Định Bắc phóng khoáng vượt qua.
Suốt dọc đường sắc mặt Tô An Tây trắng bệch, nàng níu chặt ghế lái phụ, không nói một câu. Tô An Tây quyết định sau này Tô Định Bắc đừng hòng chạm vào xe của nàng.
Gen trong người khiến Tô Định Bắc cực kỳ hưởng thụ cảm giác chạy nhanh phanh gấp này. Trên đường đi không biết nàng đã vượt qua bao nhiêu chiếc xe, đến khi gặp đèn đỏ trên đường cái mới dừng lại.
Ba mươi giây đèn đỏ, lúc còn chín giây nữa thì một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen vừa bị nàng vượt mặt chạy tới.
Người lái chiếc Mercedes-Benz hạ cửa sổ xuống. Một nam nhân trẻ tuổi đeo kính, tóc tạo kiểu như con nhím vừa huýt sáo với xe Crown vừa giơ tay ra hiệu cho xe Crown hạ cửa sổ.
Tô Định Bắc lạnh lùng liếc nhìn, phớt lờ người trẻ tuổi đang nháy mắt ra hiệu. Trong khoảnh khắc đèn xanh sáng lên, xe Crown bỗng lao ra ngoài như một con báo săn.
Người trẻ tuổi sửng sốt, sau đó bật cười, rụt đầu lại nói với một nam tử khác ngồi ở ghế phụ: "Cô nàng ngồi ghế phụ có thể đạt chín mươi điểm, người lái xe thì không nhìn rõ, nhưng rất cá tính."
Nói rồi hắn giẫm chân ga, bám sát chiếc xe Crown phía trước.
"Bỏ đi Tiểu An, chẳng phải mấy hôm trước ngươi vừa mới cưa được cô sinh viên kia sao?"
Người trẻ tuổi ở ghế phụ khuyên nhủ. Hắn trưởng thành và cẩn thận hơn bạn mình, thời buổi này Crown vẫn được tính là xe sang, có thể mua xe cho nữ hài trong nhà thì chắc chắn thế lực không nhỏ.
"Hương vị thanh xuân, ta phát hiện mình thích nữ hài kia rồi."
Chẳng biết Tiểu An có nghe thấy không, hắn gật gù nói. Ba hắn là An Hạ Lạc, một trong những hội viên đầu tiên của Thiên Nam Hội. Tiểu An cho rằng ngoại trừ mấy biển số xe hắn cần phải chú ý, những cái khác không cần quan tâm, mà biển số xe Crown kia hắn lại không nhận ra.
Người trẻ tuổi ngồi bên cạnh là con của cậu Tiểu An, biết các thế lực an cư lập nghiệp ở Thiên Nam. Thấy Tiểu An không để ý, hắn cũng không khuyên nữa.