Tiểu An không ngờ người lái chiếc xe Crown kia hùng hổ vô cùng, làm cho một tay chơi xe lão luyện như hắn phải hít sâu một sâu. Đờ mờ, nữ hài lái xe kia quá điên cuồng, may mà đang ở đường cái, nếu không đến cái đèn sau của người ta hắn cũng chẳng nhìn thấy.
"Mẹ kiếp, lão tử không tin tà."
Tiểu An nổi cáu, dứt khoát đạp chân ga tăng tốc, bám riết chiếc xe Crown phía trước.
Tô Định Bắc gặp đèn đỏ ở giao lộ, vừa mới phanh xe lại thì nghe thấy tiếng "rầm" vang lên, chiếc xe Mercedes-Benz đâm sầm vào tấm chắn sau xe của mình.
Sắc mặt Tô Định Bắc xanh mét, không phải vì sợ mà là vì tức giận.
Nàng cảm thấy chiếc xe nhị ca vừa mới tặng bị người ta tông vào, nhị ca nhất định sẽ giận lắm, vậy thì sau này không biết phải kéo dài đến bao giờ mới có được chiếc xe mình mơ ước.
"Nói đi, giải quyết thế nào?"
Tô Định Bắc xuống xe, nhíu mày nhìn vị trí va chạm, giọng nói lạnh lùng.
"Ta đền."
Tiểu An cũng xuống xe, nhưng không thèm nhìn xem xe bị mình đâm thành cái dạng gì, trái lại còn cười hì hì nói. Hắn có nhà to nghiệp lớn, phí sửa xe chẳng đáng kể, ngược lại còn có cơ hội làm quen.
"Ta tìm người lái xe đi, chúng ta tìm chỗ nào gần đây dùng bữa, ngồi xuống từ từ nói chuyện."
Tiểu An lấy một chiếc điện thoại trong buồng lái xe, thấp giọng nói vài câu, sau đó xòe tay cười hềnh hệch: "Được rồi, nguyên đai nguyên kiện, đảm bảo không chút tổn hại, giống y như ban đầu."
Tô An Tây tính cách dịu dàng, thích nhân nhượng cho khỏi phiền phức. Nghe hắn nói vậy, nàng gật đầu nói: "Đưa ta phương thức liên lạc của ngươi, ta sẽ cho người liên hệ với ngươi."
"Ngươi thấy đó, đây là lỗi của ta, ta mời các ngươi ăn bữa cơm an ủi, xem như kết bạn."
Tiểu An nhìn thấy Tô An Tây ở khoảng cách gần, lập tức bị khí chất trang nhã trên người nàng thu hút, vội vàng lên tiếng mời mọc lần nữa.
Tô An Tây lắc đầu, Tô Định Bắc cất lời: "Sửa xe thì sửa xe, không cần kết bạn."
Tiểu An nhìn khuôn mặt lạnh lùng non nớt của Tô Định Bắc, bỗng nhoẻn miệng cười: "Bình thường ta muốn kết bạn với ai đều thành công, ta thấy chắc là ngươi chưa đủ tuổi lái xe trên đường đâu nhỉ?"
Lúc này người vây xem không ít, hầu như ai cũng nghe ra ý uy hiếp trong câu nói cuối cùng của hắn.
Thấy Tô Định Bắc im lặng, Tiểu An nở nụ cười: "Ta thật lòng muốn kết bạn mà. Chúng ta ăn một bữa cơm, ta đảm bảo sẽ bồi thường, cam đoan xe của ngươi sử dụng tốt như mới. Ngươi thấy sao?"
Tô Định Bắc chăm chú nhìn Tiểu An cười hì hì vài giây, lạnh lùng nói: "Ngươi đang uy hiếp ta?"
Tiểu An không đáp lời.
Tô Định Bắc gật đầu: "Ta hiểu rồi. Xe không cần bồi thường, để lại tên đi!"
Tiểu An và người đi cùng nhìn nữ hài trước mặt. Dễ thấy nàng đang học cấp ba là cùng, nhưng lại ra vẻ bà cụ non. Hai người cười ngả nghiêng.
"Người tông vào xe của ngươi là Tiểu An, An Viên Hoa."
Tô An Tây khẽ kéo Tô Định Bắc: "Ngươi điên à? Trách nhiệm thuộc về bọn hắn, sao lại không bắt bọn hắn sửa?"
Tô Định Bắc lắc đầu: "Hôm nay không cần hắn sửa bởi vì người Tô gia chúng ta sẽ không ăn bữa cơm này với hắn chỉ vì một chiếc xe. Đừng tìm nhị ca, ta sẽ tự giải quyết chuyện này."
Năm mười bảy tuổi, lần đầu tiên Tô Định Bắc thể hiện ra bản tính bưu hãn và cao ngạo của nàng.
"Được rồi, các ngươi đi đi."
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Định Bắc lạnh như băng: "An Viên Hoa, hãy nhớ người ngươi đâm vào hôm nay tên là Tô Định Bắc."
Tô Định Bắc lên xe, nhìn Tô An Tây vẫn còn do dự, lạnh giọng nói: "Nếu hôm nay ngươi ăn cơm cùng bọn hắn, ta sẽ bảo nhị ca đánh gãy chân ngươi."
Dường như Tô An Tây loáng thoáng trông thấy bóng dáng của nhị ca trên người Tô Định Bắc. Nàng thở dài, thầm hận bản thân không sửa được tính cách hiền lành yếu đuối.
"Mỹ nữ, em gái ngươi nóng tính ghê! Ngươi cũng báo tên đi!"
Tiểu An vẫn cười hì hì. Đừng thấy bề ngoài hắn ngả ngớn, thích gây chuyện thị phi mà lầm, từ trước tới giờ hắn chưa từng gây ra chuyện gì đâu. Nguyên nhân lớn nhất là hắn thông minh, xưa nay luôn né xa những người không chọc nổi. Đây cũng là điểm ba hắn vừa ý nhất ở hắn.
Lúc này An Viên Hoa đang cười hì hì lập tức động não. Tô Định Bắc? Tô gia? Cả Thiên Nam này có Tô gia nào khác ngoài gia hỏa danh tiếng có thể hù chết người kia sao?
Tô An Tây quay lại nói với An Viên Hoa đang khoanh tay hóng hớt: "Ngươi cứ phải chọc giận lão tứ cơ. Ngươi hỏi tên đúng không?"
An Viên Hoa gật đầu.
"Ta là ai không quan trọng, hẳn là ngươi sẽ hứng thú với tên của Nhị ca ta."
Tô An Tây không đợi An Viên Hoa lên tiếng, nhẹ giọng nói: "Hắn tên là Tô Bình Nam."
An Viên Hoa cảm thấy thời khắc này thật là con mẹ nó lạnh, lạnh đến tận xương tủy.
Có lẽ trên đời này có thằng con bẫy cha, nhưng An Viên Hoa tuyệt đối không phải.
Thấy An Viên Hoa nghe cái tên này thì đứng sững sờ hồi lâu, đối phương đi cũng chẳng biết, biểu ca của hắn không nhịn được đẩy hắn một cái.
An Viên Hoa tỉnh táo lại, nói với vị cảnh sát lững thững đến muộn: "Ta tông vào đuôi xe, sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, hai bên đã nói chuyện riêng. Đây là danh thiếp của ta, có gì thắc mắc thì cứ gọi điện cho ta. Bây giờ ta có việc gấp phải đi ngay."
Hắn nói xong, lập tức kéo biểu ca vẫn mờ mịt chưa hiểu chuyện gì lên xe. Sau khi lái đi một đoạn không xa, An Viên Hoa dừng xe.
"Ngươi lái xe."
An Viên Hoa nói bằng giọng điệu không cho phép từ chối. Sau khi hai người đổi chỗ cho nhau, hắn hít sâu vài lượt để bình tĩnh lại, bắt đầu nhớ lại cảnh tượng lúc ấy.