An Viên Hoa hồi tưởng lại mấy lần, khá là yên tâm nhưng vẫn hơi lo lắng, bèn hỏi.
"Lúc nãy ta không nói linh tinh chứ?"
Biểu ca cẩn thận nhớ lại: "Chắc là không."
"Ta vẫn luôn nói là ta sẽ bồi thường đúng không?"
Biểu ca nhìn vị biểu đệ thường ngày quen thói kiêu ngạo này với vẻ khó hiểu, đồng thời gật đầu.
"Đúng."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
An Viên Hoa thở phào nhẹ nhõm, toàn thân mềm nhũn dựa vào ghế.
"Đối phương lợi hại như vậy sao?"
Biểu ca không phải kẻ ngu, đương nhiên nhìn ra biểu đệ của mình đang sợ cái gì.
"Tô Bình Nam, mẹ nó ai mà không sợ chứ!'
An Viên Hoa bĩu môi nói một câu, sau đó cầm điện thoại lên. Hắn nhất định phải lập tức gọi điện cho ba mình, hơn nữa còn phải trình bày rõ ràng theo góc độ khách quan, để cho ba mình phân tích và ứng phó.
"Tút... tút..."
Cuộc gọi kết nối rất nhanh, An Viên Hoa thuật lại toàn bộ sự việc, không xen lẫn suy nghĩ chủ quan.
An Hạ Lạc béo mập sáng sủa, là kiểu thương nhân điển hình nhất Hạ quốc. Có lẽ tài sản của hắn không lọt vào top mười trong Thiên Nam Hội, nhưng xét về mạng lưới giao thiệp rộng thì thậm chí hắn có thể xếp top ba. Có thể thấy người này khôn khéo như thế nào.
Không nói những cái khác, chỉ nói đến chuyện tập đoàn Cẩm Tú mở các nhà hàng lớn ở Thiên Nam, An mập đều chạy tới tặng đại lễ bất kể gần xa. Là cả Thiên Nam chứ không phải Thiên Đô, đủ thấy hắn coi trọng Tô Bình Nam đến mức nào. Không ai đánh người đang cười, trong Thiên Nam Hội, ngoại trừ Vu Chính ra, đôi lúc An mập cũng có thể nói đùa với Tô Bình Nam vài câu.
Tô Bình Nam nổi tiếng khắp Thiên Nam là lạnh lùng kiệm lời, vậy mà An mập lại có thể nói đùa với Tô Bình Nam trước mặt mọi người, hơn nữa thỉnh thoảng Tô Bình Nam còn cười đáp lại. Một số người ôm lòng riêng càng cảm thấy thực lực của An mập tăng vài phần.
An mập có biệt danh là hổ mặt cười, nghe con trai kể xong, hắn không nổi giận mà chỉ nói: "Hai mươi phút, ta chờ ngươi ở nhà."
An Hạ Lạc cúp máy, rồi lại bấm gọi số khác: "Lão Lưu à, An mập đây. Nghe nói ngươi định tặng cho vị thiên kim tiểu thư nào đó một chiếc xe quân đội, ngươi có thể từ bỏ thứ yêu thích không, ta nợ ngươi một ân tình."
"Được, được, sang năm có cơ hội ta nhất định sẽ đề cử ngươi vào Thiên Nam Hội."
Khi An Viên Hoa thấp thỏm về đến nhà thì nhìn thấy ba mình đang ngồi trong phòng khách, thong thả uống trà.
"Ba!"
An Viên Hoa ngoan ngoãn như một đứa trẻ. An Hạ Lạc vẫy tay, nói với biểu ca của An Viên Hoa: "Bằng Bằng, ngươi nói lại một lần nữa đi, không được để sót bất kỳ chi tiết nào."
Sau khi nghe xong, An mập vốn nghiêm túc bỗng nở nụ cười, nói với con trai mình: "Được rồi, lát nữa ngươi đến nhà Lưu thúc lái xe về đây."
Thấy ba mình cười, An Viên Hoa lập tức lập tức yên lòng. Trong mắt hắn, ba sẽ không bao giờ làm chuyện gì không chắc chắn.
"Lần này là một cơ hội lôi kéo quan hệ."
An mập nhìn nhận sự việc khác với người thường. Mặc dù hiện tại đất của Cẩm Tú không nhiều, nhưng mảnh nào cũng nóng bỏng tay, nhất là mảnh đất chỗ xưởng mì Bắc Sơn. An mập mất sức chín trâu hai hổ mới lấy được một công trình ở góc phố thương mại Bắc Sơn.
Nếu không nhân cơ hội này thiết lập thêm một tầng quan hệ với Tô Bình Nam, thì An mập sẽ không tha thứ cho mình.
An mập ra hiệu cho hai tiểu bối im lặng rồi cầm điện thoại lên.
"Chào Tô tổng, chúc mừng chúc mừng. Ngươi chán làm bá vương đất liền, còn muốn làm long vương trên biển phải không? Hành động lớn đấy!"
"Đúng vậy, hôm nay xảy ra chút hiểu lầm..."
An mập cúp máy, nở một nụ cười: "Mười giờ tối nay Tô Bình Nam về trở về Thiên Đô, ta hẹn gặp hắn lúc mười một giờ. Ta đi cùng ngươi đến xin lỗi..."
"À phải rồi, khi gặp phải gọi người ta là thúc thúc nghe chưa?"
An Viên Hoa gật đầu: "Ta đến nhà Lưu thúc lái xe về đây."
Biểu ca của An Viên Hoa ở bên cạnh không nhịn được hỏi: "Đại cữu, có thể dẫn ta đi cùng không?"
Hắn muốn gặp nhân vật có thể khiến cho vị đại cữu cữu có thủ đoạn thông thiên này khẩn trương nịnh nọt như vậy.
An mập gật đầu, ở Xuân Thành cháu ngoại mình có thực lực không tệ, bình thường cũng khá là chững chạc cẩn thận, hắn đi cùng hẳn là không gây ra náo loạn gì đâu.
Tô Bình Nam cúp máy, mỉm cười nói với Đỗ Cửu: "Lão tứ trưởng thành rồi."
Đỗ Cửu gật đầu: "Tính tình Định Bắc giống ngươi."
Tô Bình Nam không nói gì. Hiện giờ có hắn che gió chắn mưa bên ngoài, cho nên bản chất thiết huyết cay độc của Tô Định Bắc mới không bộc lộ rõ ràng. Ở thời không khác, Tô Định Bắc còn bưu hãn hơn hắn nhiều.
Nhà số bảy đại viện.
Tô Định Bắc thay bộ đồ ngủ màu vàng nhạt, gõ cửa phòng Tô An Tây.
"A Bắc, ngươi không nghỉ ngơi à?"
Tô An Tây mở cửa, mỉm cười hỏi.
Tô Định Bắc lắc đầu: "Tô An Tây, ta chỉ nói vài câu rồi đi ngay."
Tô An Tây gật đầu bất đắc dĩ. Em gái càng ngày càng giống nhị ca, xem ra hôm nay nàng tức giận thật rồi.
"Lúc nãy nhị ca gọi điện cho ta."
Tô Định Bắc nói với Tô An Tây.
"Nhị ca không mắng ngươi chứ?"
Tô An Tây lập tức căng thẳng.
Tô Định Bắc lắc đầu đầy bất đắc dĩ. Mặc dù chị gái lớn hơn mình, nhưng đôi khi lại ngốc nghếch yếu đuối.
"Nhị ca nói buổi tối bọn hắn sẽ đến nhận lỗi."
Tô An Tây vỗ ngực: "Vậy thì tốt, để cho nhị ca xử lý đi."
Tô Định Bắc nghiêm túc nói: "Nhị ca chỉ nói một câu."
"Nói gì?"
"Đối nhân xử thế mới là giang hồ, ngươi học cách xử lý đi."