Nơi nào có người, nơi đó có giang hồ.
Tất nhiên các nữ tiếp viên trong quán bar cũng không ngoại lệ. Khi bầu không khí lên đến cao trào, một nữ hài đầu bảng khác vẫn luôn bị Joko lấn át bỗng buông lời cà khịa: "Ta không cho rằng thổi phồng bản thân là chuyện gì đáng khoe khoang. Trên đời này có nhiều nam nhân như vậy, làm sao ngươi hiểu hết được?"
Joko nở nụ cười mang tính thương hiệu của nàng, không hề phản bác. Nhưng hiển nhiên đối phương không bỏ qua: "Không đủ tự tin thì đừng có dạy bậy. Huống chi ta cho rằng mấy năm nay rất nhiều khi ngươi dựa vào may mắn mà thôi."
Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh.
Trong lòng Joko bắt đầu bất mãn, nàng nghiêm túc nhìn đối phương: "Ta vào nghề bốn năm đã có thể ngồi lên vị trí này, như vậy cũng đủ chứng minh ta không nói sai."
Đối phương hỏi vặn: "Nếu có nam nhân ngươi không hiểu được thì sao?"
"Không thể nào."
Joko lắc đầu.
"Nếu có thì sao?"
Có lẽ là vì mấy vị khách cao cấp trong tay mình đều muốn tìm Joko trò chuyện, cho nên nữ hài bắt bẻ này đã đè nén quá nhiều bất mãn, dẫn đến nàng hơi điên cuồng: "Có muốn cược với ta không?"
"Cược gì ta cũng chấp nhận, nhưng có một điều kiện."
Ngày mình vui vẻ nhất bị đối phương gây rối như vậy, Joko thu lại nụ cười rạng rỡ thường ngày, thể hiện ra sự tàn nhẫn của người có thể lăn lộn trong hộp đêm: "Muốn cược thì chúng ta cược lớn chút."
"Năm mươi triệu yên được chứ?"
Nữ hài bị khí thế của Joko chọc giận, bèn tăng con số vốn định nói ra lên năm lần: "Thời gian một năm, nếu có nam nhân không thoải mái cười to trong quá trình ngươi tiếp rượu thì ngươi trả cho ta năm mươi triệu."
"Hơi ít. Ồ, ta quên mất, thành tích của ngươi trong thời gian này không tốt lắm."
Trong mắt Joko lóe lên vẻ khinh thường khiến trái tim đối phương như bị kim đâm.
Mấy phút sau Joko mới hờ hững nói: "Hai trăm triệu, hơn nữa bên thua phải rút khỏi ngành này mãi mãi, ngươi có dám không?"
…
Phải công nhận là Joko có năng lực kinh người.
Trong một năm này, nữ hài đã làm cho tất cả mọi người đều vui vẻ cười to rời đi, hơn nữa danh tiếng càng ngày càng lớn. Thậm chí trong điều tra về mức độ được yêu thích, tên của nàng chỉ xếp sau ca cơ quốc dân Sakai. Không ít người dân gọi nữ hài là cô gái Lọ Lem thời Bình Thành!
Kỳ hạn một năm càng lúc càng gần, không còn ai nghi ngờ Joko sẽ thua vụ cược này.
Ngay khi chỉ còn mười ngày nữa là đến kỳ hạn cá cược, người quản lý của Joko gọi điện cho nữ hài: "Hôm nay mong ngài đừng nghỉ, ta từng nợ một ân tình, bây giờ khách hàng quan trọng của đối phương muốn uống rượu, muốn mời ngài tiếp khách."
"Tính cách, nghề nghiệp của đối phương, và cả lai lịch mà ngươi nghe ngóng được thế nào?"
Trước khi gặp mặt phải cố hết sức tìm hiểu khách hàng, đây là thói quen của nữ hài. Bất kỳ ngành nào cũng vậy, muốn làm đến trình độ cao tuyệt đối không đơn giản. Thoạt nhìn nữ hài rất nhẹ nhàng bình thản, nhưng thật ra phải bỏ ra rất nhiều công sức.
Hàng ngày Joko không chỉ chú ý tới kinh tế chính trị, mà còn nghiên cứu rất nhiều các tác phẩm văn học trong và ngoài nước. Những chuyện cười, những tin đồn của minh tinh, nàng có thể nói ra cả đống. Thậm chí bận rộn như vậy mà nữ hài còn dành thời gian học kiểm soát biểu cảm và Tâm Lý học.
Bởi vì cố gắng như vậy nên nàng mới có thể trở thành truyền kỳ trong giới tiếp viên!
"Khách hàng rất thần bí, ta đã hỏi thăm một số chuyện theo quy củ..."
Người quản lý cười khổ: "Tin tức hiện có là đối phương là người phụ trách tài phiệt nước ngoài, tuổi chưa đến ba mươi, làm việc vô cùng cường thế. Ngoài ra không biết gì khác."
Dường như người quản lý sợ Joko từ chối, miệng ngọt như bôi mật: "Nhưng không sao hết, ai cũng sẽ bị sự vui tươi của Joko đả động thôi."
"Được, ta đồng ý."
Nàng biết nếu không phải người quản lý nợ ân tình lớn thì sẽ tuyệt đối sẽ không mở lời nhờ vả. Nữ hài thờ ơ gật đầu: "Đúng thế, chỉ tốn thêm chút công sức mà thôi."
"À phải rồi, khách hàng tối nay là người Hạ quốc họ Tô." Người quản lý cười hì hì cúp máy.
…
Mười phút sau quyết định tiếp rượu, một chiếc xe thương vụ màu đen dừng lại dưới nhà của Joko.
Nữ hài lên xe, stylist và nhà tạo mẫu tóc đắt giá đã sẵn sàng.
Sau khi ngồi lên chiếc ghế thoải mái, nữ hài thong thả cất lời: "Nam nhân độ tuổi này rất khó nắm bắt, vì vậy ta cần kiểu tóc uốn sóng phong cách ngự tỷ. Trang điểm mắt chọn kiểu ngây thơ vô tội ấy, ta muốn cảm giác chưa trải đời, như vậy mới khiến đối phương nảy sinh hảo cảm từ cái nhìn đầu tiên..."
Trong xe lập tức bận rộn.
Nửa tiếng sau, nữ hài bước vào cửa câu lạc bộ trước thời gian. Nàng bắt đầu dặn dò nguyên liệu nấu ăn cần thiết cho buổi tối và những điều cần chú ý. Sau khi làm xong tất cả, chỉ còn cách thời gian hẹn mười lăm phút.
Tối hôm đó là lần đầu tiên Joko gặp Tô Bình Nam.
Nam nhân mặc bộ vest xanh thẫm được mấy nam nhân đô con bao quanh đi vào hộp đêm. Joko vừa liếc mắt là nhìn thấy đường nét khuôn cằm căng chặt toát ra vẻ lạnh lùng của nam nhân dưới ánh đèn mờ.
Nữ hài nở nụ cười tươi sáng sở trường của mình, nhưng vẻ lạnh nhạt trong đôi mắt đen nhánh của hắn khiến cõi lòng nàng nặng trĩu mà không biết vì sao.
Nam nhân này thâm trầm đến đáng sợ!
..
Kiểm soát biểu cảm.
Rất nhiều người cực kỳ xa lạ với từ này, thậm chí không thèm quan tâm. Bởi vì bọn hắn không biết kỹ năng này có trợ giúp gì cho cuộc sống.
Ở thời điểm thích hợp, kỹ năng này sẽ lấy được thiện cảm cần thiết. Mà một mối quan hệ tốt đẹp tuyệt đối là điều hữu ích trong cuộc sống. Suy cho cùng thì cho dù xã hội này phức tạp đến mấy, nói trắng ra cũng chỉ là lợi ích giữa người với người mà thôi.
"Chào buổi tối, rất vui khi được quen biết tiên sinh."
Joko không vì sự lạnh lùng của nam nhân mà dừng nụ cười và động tác đã luyện tập không biết bao nhiêu lần. Trong mắt một nam nhân, nụ cười trên gương mặt nữ hài tràn đầy rạng rỡ và tươi tắn.