Tô Bình Nam nhìn đối phương, sau đó nhìn sang Otomo Sanwa với ánh mắt nghi vấn. Hiển nhiên nam nhân không biết sắp xếp cụ thể của Otomo Sanwa.
"Nữ tiếp viên số một Nhật Bản, là Kimura tìm."
Otomo khom lưng trả lời: "Đến đây trải nghiệm nét đặc sắc mới là phương thức thả lỏng tốt nhất đối với ngài."
Sức khống chế thuộc hạ tuyệt đối.
Ngoại trừ lạnh lùng khó gần, đây là định nghĩa thứ hai của Joko về Tô Bình Nam. Ngay khoảnh khắc vừa rồi, nữ hài tận mắt nhìn thấy vẻ căng thẳng và sợ hãi của mấy người khác.
Joko là nữ tiếp viên, tất nhiên rất tinh mắt.
Nàng có thể nhìn ra mấy nam nhân đi cùng Tô tiên sinh cũng là hạng người bưu hãn, khí thế trên người bọn hắn không lừa được người khác. Nhưng vừa rồi, chính những người này lại giống như học sinh tiểu học làm chuyện xấu bị giáo viên bắt gặp.
Otomo ghé vào tai Tô Bình Nam nói thầm vài câu, nam nhân hơi kinh ngạc.
Chi phí thấp nhất cho một đêm tiếp rượu của nữ hài này cao tới bốn triệu yên? Ngoài ra còn phải tặng đối phương món quà đủ đắt giá mới có thể gặp mặt một lần?
Cách tiêu tiền của đất nước hoa anh đào khiến Tô Bình Nam hứng thú, hắn lập tức đưa mắt đánh giá đối phương.
Phải công nhận là Joko rất biết trang điểm. Hơn nữa, nữ hài chọn góc đứng cũng vô cùng khéo léo. Ánh đèn ở đại sảnh làm nền cho nàng, chẳng khác nào một lớp kính lọc thiên nhiên chiếu lên người nữ hài.
Trong mắt Tô Bình Nam, nữ hài với đôi mắt sáng long lanh, mũi vừa cao vừa thẳng và cái miệng nhỏ xinh này quả đúng là mỹ nữ.
Joko chú ý tới ánh mắt của nam nhân. Nàng cố ý vén lọn tóc dài cuộn sóng, cố ý để lộ ra cần cổ thon dài và xương quai xanh khiến rất nhiều nữ hài ao ước.
Nàng không dám chắc đối phương thích dáng vẻ gì, cho nên cố ý mặc váy liền màu trắng. Vạt váy không dài lắm, để lộ đôi chân nhỏ nhắn thon dài.
Hai phong cách trong sáng và chín chắn phối hợp với nhau trên người nữ hài, không hề mâu thuẫn.
"Ngươi cười rất tươi tắn, rất rạng rỡ."
Tô Bình Nam dùng tiếng Nhật không được lưu loát cho lắm nói ra câu đầu tiên sau khi hai người gặp mặt: "Nhưng trong hai phút chúng ta gặp nhau, ngươi đã cười ba lần, lần nào cũng giống hệt nhau. Hẳn là đã luyện tập."
Joko hơi ngạc nhiên. Nhiều năm qua mọi người đều bị ảnh hưởng bởi nụ cười của mình, đây là lần đầu tiên có người liếc mắt liền nhận ra nụ cười của mình đã trải qua luyện tập.
"Đừng phủ nhận."
Tô Bình Nam giơ tay ngăn lời phản bác của Joko: "Đường cong khóe miệng của ngươi trong hai lần cười giống nhau như đúc. Hơn nữa, nụ cười kéo dài quá lâu, nếu xuất phát từ nội tâm thì không có khả năng."
Joko im lặng. Không biết vì sao nàng vụ cá cược kia bỗng hiện ra trong đầu nàng…
Đòi giá cao như vậy ắt phải có lý do.
Tô Bình Nam quay sang nhìn Tô Văn Văn: "Ta vẫn còn nhớ ngươi từng nói với ta muốn uống rượu mạnh nhất. Bây giờ không có rượu mạnh nhất, nhưng có nữ nhân đắt giá nhất, xem như không tệ."
Nam nhân ra hiệu cho Joko dẫn đường.
Joko thay đổi biểu cảm gương mặt, đổi sang nụ cười dịu dàng có tính chữa lành rồi mới khom người.
…
Trong khi đó, ở Thiên Nam.
Tô Bình Nam gọi rượu đắt nhất, có ca cơ đắt giá nhất làm bạn, có thể nói là cuộc sống thoải mái. Nhưng lúc này một vị khác trong Thiên Nam hai Tô lại sắc mặt sa sầm.
Tô Trung Hòa giận dữ!
Trước khi nhận được cuộc điện thoại này, tâm trạng của ông chủ Tô không tồi. Lão Quý bộ phận Giám sát biết tiến biến lùi, nhường ra một vị trí. Hơn nữa, nghi phạm trong vụ nổ trên đường Thanh Lương đã bị bắt.
Nhưng theo tiến trình thẩm vấn, tin tức báo lại khiến hắn cảm thấy bất thường. Dưới giọng nói nghiêm nghị của hắn, Kỳ Đồng Ủy đưa ra cái nhìn của mình.
Vụ nổ trên đường Thanh Lương không đơn giản.
Theo phân tích của Kỳ Đồng Ủy trong điện thoại, có lẽ đây không phải yêu hận tình thù gì hết, cũng không phải vướng mắc lợi ích, mà là diệt khẩu trắng trợn!
Tuy nghi phạm không khai ra, song phía cảnh sát đã điều tra toàn bộ quỹ tích cuộc sống của La Diệu Tổ và nạn nhân Liễu Bình, phát hiện ra một chuyện đáng kinh ngạc.
Hai bên không hề qua lại với nhau.
Đừng nói là trao đổi tiền bạc, hai người này chưa gặp nhau bao giờ. Hơn nữa, theo kết quả điều tra, nghi phạm có cuộc sống yên ổn, không có bất kỳ lý do trả thù xã hội nào.
Điều này rất kỳ lạ.
Điều quan trọng nhất là lúc kết thúc, ông chủ Kỳ ấp úng nói ra một chuyện.
"Ta không có chứng cứ, nhưng để cảm ơn sự tin tưởng của ngài, ta cảm thấy vẫn nên nói ra những chuyện không có chứng cứ này để cho ngài tự phán đoán."
Kỳ Đồng Ủy chậm rãi cất lời: "Tiệm sửa chữa ô tô của La Diệu Tổ thoạt nhìn không có vấn đề gì, nhưng 80% lợi nhuận trong sổ sách đều đến từ sở Xây dựng tỉnh. Hơn nữa hắn họ La, La Giai Văn sở Xây dựng tỉnh cũng họ La. Công ty của nạn nhân Liễu Bình trùng hợp là công ty thầu công trình Thiên Đô Mới do sở Xây dựng tỉnh phụ trách..."
Lời lẽ mịt mờ, không để lại nhược điểm là bệnh chung của chính trị gia. Tuy ông chủ Kỳ không nói rõ, nhưng ông chủ Tô nghe rất rõ.
"Trên đời này không có nhiều sự trùng hợp như vậy."
Ông chủ Tô cúp máy.
Trong lòng hắn biết rất rõ chuyện này đại diện cho thái độ của rất nhiều người trong phe phái địa phương. Nếu cuộc giải phẫu này còn chưa bắt đầu mà thủ đoạn của đối phương đã dữ dội như vậy, thế thì về sau sẽ ra sao?
Tô Trung Hòa không có đáp án.
Nam nhân sắc mặt mỏi mệt nhìn lên bầu trời đêm. Lúc này sao đã giăng đầy trời, lại một đêm không ngủ...