Kỳ Đồng Ủy nhìn bầu trời đầy sao vào ban đêm với vẻ mặt nghiêm túc.
Sau cuộc điện thoại đó, hắn vẫn ngước mắt nhìn trời, thật lâu vẫn không lên tiếng. Thậm chí Cao Tiểu Cầm đã hai lần giúp nam nhân thay trà, ông chủ Kỳ vẫn không nhìn nàng một lần.
“Ngươi sao vậy?”
Sau khi bước vào phòng đọc sách lần thứ ba, nữ nhân rốt cuộc nhịn không được lập tức hỏi thăm: “Ngươi có chuyện gì thì cứ nói. Ta giúp không được nhưng có thể khiến ngươi dễ chịu một chút.”
“Ta thua, thua một cách tâm phục khẩu phục.”
Vẻ mặt của Kỳ Đồng Ủy vô cùng kỳ lạ, vừa giống sợ hãi vừa giống như giải thoát: “Tô Bình Nam từng bước một buộc ta phải cam tâm tình nguyện bái phục. Ta không biết hắn đã có bao nhiêu chuẩn bị trên người ta. Nhưng ta có cảm giác ta trốn không thoát lòng bàn tay của người này.”
Kỳ Đồng Ủy hiếm khi thất thố như vậy. Hắn đột nhiên ném tách trà nữ nhân vừa đặt lên bàn xuống đất.
“Ta phục hắn, đúng như tên đáng sợ Cẩm Tú đó dự đoán. Ngươi nghĩ lại xem, ta vì hắn mà đã làm bao nhiêu chuyện.”
Kỳ Đồng Ủy vuốt ve quân hàm cảnh sát trên vai mình: “Trong này có bao nhiêu công lao mà Cẩm Tú âm thầm trao cho ta, ta biết hết.”
“Như vậy không tốt sao?”
Cao Tiểu Cầm chen vào, sắc mặt nữ nhân tái nhợt.
“Tô Bình Nam là nhân vật “Thiết Tỏa Hoành Giang”, sớm muộn gì phải có một ngày trả lại. Mấy món nợ ân tình dễ chết người lắm.”
Kỳ Đồng Ủy nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Cao Tiểu Cầm, nhưng hắn cho rằng là do mình phát cáu dù dọa đối phương, cũng không suy nghĩ nhiều.
Ông chủ Kỳ không biết trước khi hắn trở về, Cao Tiểu Cầm nhận được một cuộc điện thoại từ Cảng thành. Con trai và ba của nàng đều rất khỏe. Nguyên nhân khiến sắc mặt của nàng tái nhợt là do câu nói sau cùng.
“Dạo này cảm xúc của ông chủ Kỳ không ổn định, ngươi hiểu nên làm thế nào chứ?”
Cao Tiểu Cầm thật sự hiểu cảm xúc của nam nhân của mình đối với tập đoàn Cẩm Tú như thế nào.
Khi trạng thái tinh thần của một người bị khống chế đến mức này, ngay cả người không ở sâu trong vòng xoáy cũng cảm thấy một cơn ớn lạnh thấu xương, huống chi Kỳ Đồng Ủy luôn đắc ý về mình.
Nữ nhân bước ra phía sau ôm lấy ông chủ Kỳ: “Tất cả đều là quá khứ. Cho đến bây giờ, Cẩm Tú chưa từng bại. Ngươi đã nói chúng ta phải đứng về phía bên thắng mà.”
…
Cẩm Tú đâu chỉ chú ý một mình Kỳ Đồng Ủy.
Còn có những người khác, ngay cả La Diệu Tổ đang ở trong trại giam, ánh mắt của Lục Viễn cũng theo dõi đối phương.
“Tiểu nhân vật đó là nhân vật quan trọng vén lên tấm màn.”
Đây là lời căn dặn Lục Viễn của Tô Bình Nam khi rời Thiên Đô: “Loại người này không có nhân cách, không có đạo đức và không có đức tin. Một người tầm thường sống đến hơn ba mươi tuổi có thể làm một tử sĩ sao?”
Giọng nói nam nhân tràn ngập sự khinh thường.
“Con người là loài động vật hay thay đổi nhất, đặc biệt là khi đối mặt với cái chết.”
Tô Bình Nam khịt mũi coi thường bản lĩnh và sự cẩn thận của ông chủ La.
La Diệu Tổ đã trải qua hai lần thẩm vấn, ngoại trừ việc hắn thú nhận mình là kẻ giết người, hắn vẫn nghiến răng nghiến lợi giữ im lặng khi được hỏi về lý do giết người.
Hắn thật may mắn. Vụ án quá lớn khiến cho đãi ngộ của hắn không tệ. Dù sao có rất nhiều phương tiện truyền thông quan tâm, một số phương pháp không thể sử dụng sớm như thế.
Giường trong trại giam rất cứng, không khí cực kỳ lạnh lẽo, vì hắn đã là tử tù nên hắn rất vinh dự được có một phòng đơn.
Thật ra cũng không tính là phòng đơn.
Có trời mới biết một người sắp chết có thể làm những hành vi điên rồ nào. Một khi tù nhân tự cắt xẻo mình hoặc tự sát, cảnh sát không thể nói ra sự thật, vì vậy để tránh tai nạn, những tù nhân như La Diệu Tổ thường đi cùng với một kẻ phạm tội nhẹ.
“Đại ca, hút thuốc không?”
Người ở cùng hắn là một lưu manh nho nhỏ tên Tiểu Giáp. Hắn bị bắt vì tội trộm xe đạp. So với La Diệu Tổ dám dùng bom nổ chết người, mặc dù Tiểu Giáp dáng người cao lớn, mặt mày dữ tợn nhưng vẫn thấp hơn đối phương một cái đầu.
“Ngươi còn có thứ đó sao?”
La Diệu Tổ ngẩng đầu, ánh mắt hoài nghi.
“Ta không có, nhưng bởi vì ta ở chung phòng với đại ca ngươi, cho nên sẽ có. Suy cho cùng, chính phủ rất khoan dung với những người sắp chết.”
Tiểu Giáp giảo hoạt khiến cho La Diệu Tổ ngây ra.
“Ngươi sẽ bị bắn vào đầu, cho nên ngươi không chạy thoát đâu.”
Tiểu Giáp nhìn biểu hiện ngạc nhiên của La Diệu Tổ, nói: “Đại ca ngươi ngay cả thuốc nổ cũng dám dùng. Ta nghe nói miếng thịt lớn nhất của nữ nhân đó cũng tầm mười cân. Ngươi không còn muốn sống nữa đúng không?”
Ánh mắt La Diệu Tổ trở nên ảm đạm.
“Có một số nữ nhân nên giết.”
Tiểu Giáp nói: “Ngươi giết người cũng xem như sảng khoái, một mạng đền một mạng. Không giống một người bạn của ta, giúp người khác làm việc mà giết chết một nữ nhân. Chẳng những phải đền mạng của mình, mà còn gây khổ cho vợ con của hắn.”
Tiểu Giáp vừa nói vừa lắc đầu, nhìn màn hình trong góc, cẩn thận lấy ra một điếu thuốc và vài que diêm bọc trong bao nilon cất trong tất, giúp La Diệu Tổ đốt một điếu thuốc: “Con của hắn đi theo một bà già không biết chữ làm ăn xin.”
Có lẽ là vì cảm động, La Diệu Tổ rốt cuộc lên tiếng: “Nhận tiền để trừ tai họa cho người khác, chẳng lẽ kim chủ của hắn không quan tâm sao?”
“Quan tâm cái rắm.”
Tiểu Giáp chờ La Diệu Tổ hít vài hơi mới cầm lấy điếu thuốc, tranh thủ hút mấy ngụm, lúc này mới lên tiếng: “Người đã chết, kim chủ đó chỉ ước gì không liên quan gì đến hắn. Con mẹ nó, khi cần thì nói dễ nghe lắm…”
Biểu hiện của La Diệu Tổ trở nên phức tạp.
Trong ấn tượng của La Diệu Tổ, La Giai Văn làm việc rất cẩn thận, hơn nữa người này cũng rất hung ác. Nếu quả thật giống như tên gia hỏa trước mặt nói, chẳng phải hắn chết chắc sao?