Giọng điệu của Hậu Đại Khánh tràn đầy sự khinh thường: “Khi còn trẻ, ta còn cảm thấy những người này không tệ. Bây giờ, ta lại càng chán ghét bọn hắn hơn. Ngươi nói xem bọn hắn dựa vào làm việc chăm chỉ không phải tốt hơn sao? Tại sao trong đầu cứ muốn nghĩ cách đi đường tắt thế?”
Giọng điệu của Chung Tiểu Ngải trong điện thoại dịu dàng hơn: “Đại Khánh, đừng không vui. Chúng ta sẽ không bao giờ trở thành người một thế giới với bọn hắn.”
Hậu Đại Khánh đoán đúng.
Tin tức hắn đến Thiên Đô không phải là bí mật.
Mối quan hệ giữa các cá nhân là một mạng lưới dày đặc và không thể thoát ra. Vì Hậu Đại Khánh từng sống và đi học ở Thiên Đô khi còn trẻ, cho nên hắn có rất nhiều thầy cô giáo và bạn bè ở đây.
Khi Hậu Đại Khánh còn ở Thịnh Kinh, vì trời cao hoàng đế xa, cho nên trong ngày nghỉ mọi người chỉ gọi điện thoại, liên lạc không được gần gũi.
Không gần gũi là vì khoảng cách, chi phí tạo quan hệ sẽ rất cao chứ không phải là bọn hắn không biết.
Nhưng hiện tại, trong mắt mọi người, người này nhất định sẽ trở thành đại nhân vật ở Thiên Đô trong tương lai. Hơn nữa, vừa nhậm chức đã là vị trí quan chức cấp ba.
Lần này, ngoại trừ những bạn học trung thực, những người có chút năng lực đã bắt đầu động tâm.
Đột nhiên nhiều cuộc gọi đến điện thoại di động của Chung Thụ Lâm, trong đó có người bạn lăn lộn tốt nhất trong nhóm bạn học ở Thiên Nam, hiện tại đang phụ trách công việc mua sắm cho chủ tịch ủy ban tỉnh Thiên Nam là Nhậm Lai Hậu.
Nội dung mọi người nói không gì ngoài các bạn cùng lớp đã lâu không gặp, nên tổ chức một bữa tiệc.
Tất nhiên, mọi người cũng không quên nói câu cuối cùng: “Nghe nói hầu tử đã về. Khi đó, không phải ngươi chơi rất thân với hắn sao? Nói thế nào cũng là bạn học với nhau. Ta bận thế cũng sẽ ráng tham gia cho bằng được.”
Chung Thụ Lâm chỉ là một người bán hải sản. Mặc dù hắn có chút tài sản nhưng trước mặt Nhậm Lai Hậu cũng như một số bạn học khác, hắn vẫn thua kém một bậc.
Chung Thụ Lâm chưa từng được coi trọng như vậy lập tức đồng ý.
Ở cái tuổi này, lại có chút sản nghiệp nhỏ, hắn tất nhiên không phải là người không hiểu thế sự.
Chung Thụ Lâm biết tại sao những người này lại muốn hắn mời Hậu Đại Khánh.
Hậu Đại Khánh nổi tiếng khó tính. Có đôi khi sẽ khiến ngươi không thể xuống đài. Nếu những người này mời một cách hấp tấp chắc chắn sẽ bị từ chối.
Nhưng vì sao hắn lại dám đồng ý?
Tình bạn.
Theo quan điểm của Chung Thụ Lâm, hắn và hầu tử có một tình bạn sinh tử.
Khi còn học ở trường trung học, một số thanh niên có hành vi xấu không ưa nổi cái tính chỉ tay năm ngón của Hậu Đại Khánh, cho nên bọn hắn thường xuyên đến gây sự với Hậu Đại Khánh.
Từ nhỏ, Chung Thụ Lâm đã rất có nghĩa khí giang hồ.
Hắn cho rằng hắn và Hậu Đại Khánh là hàng xóm chỉ cách một con đường. Đối phương gọi hắn một tiếng đại ca. Quan hệ như vậy, hắn đương nhiên phải giúp đỡ đối phương.
Vì vậy, trong buổi tự học buổi tối, Hậu Đại Khánh bị dồn vào góc và bị đánh đập dã man.
Thập niên 90 đủ hoang dã nhưng vẫn nhạt nhòa so với thập niên 80.
Vào thời điểm đó, phương thức bạo lực học đường của thanh thiếu niên rất khốc liệt khiến bọn xã hội đen thế hệ sau phải xấu hổ.
Cả hai bên đều sử dụng dao bấm trong cuộc chiến này.
Vào thời điểm đó, Garrison Expendables là một cái tên quen thuộc. Giới trẻ dù tốt hay xấu dường như đều rất thích loại vũ khí bật ra khi ấn xuống này.
May mắn thay, chất lượng của con dao bấm không tốt nên trận chiến này không có tử vong. Dù vậy trên mặt Chung Thụ Lâm vẫn để lại một vết sẹo rất xấu xí.
Thậm chí vì vết sẹo trên mặt mà đường đời của Chung Thụ Lâm đã trải qua sự thay đổi lớn.
Hắn không thể đi lính. Bởi vì hắn học không giỏi, cho nên cũng không thể tiến vào quan trường làm việc. Nếu không, dựa vào năng lực của Chung Thụ Lâm, hắn chưa chắc đã thua kém Nhậm Lai Hậu.
Không lâu sau khi cuộc chiến xảy ra, Hậu Đại Khánh chuyển đến Thịnh Kinh.
Mặc dù nhiều năm như vậy hai người đều không đề cập tới chuyện quá khứ, nhưng Chung Thụ Lâm cho rằng đối phương nhất định sẽ ghi tạc trong lòng giống như hắn.
Nam nhân mà, tình anh em không phải là thứ hay nói tới mà phải giữ nó trong lòng.
Vì thế hắn tự tin gọi điện cho Hậu Đại Khánh.
“Hầu tử, là ta.”
Giọng điệu của Chung Thụ Lâm tràn đầy sự vui mừng. Hắn lăn lộn trong kinh doanh, tất nhiên hiểu được đạo lý lưng tựa đại thụ được hưởng bóng mát.
Bây giờ, người bạn mà hắn dùng mạng của mình để cứu đã trở thành đại nhân vật trong quan trường, hắn tất nhiên vô cùng phấn khích.
“Lão Chung, có chuyện gì thế?”
Giọng điệu của Hậu Đại Khánh không nhiệt tình như Chung Thụ Lâm.
Sau khi nghe xong mục đích mà Chung Thụ Lâm gọi điện thoại đến, Hậu Đại Khánh im lặng vài giây rồi đưa ra câu trả lời: “Ta không đi.”
“Sao vậy, hầu tử? Ta đã hứa với các bạn cùng lớp, đám người Nhậm Lai Hậu ngày thường cũng giúp ta rất nhiều. Làm sao ta ăn nói với bọn hắn đây?”
Chung Thụ Lâm đổ lỗi cho đối phương theo giọng điệu của một người bạn.
“Ăn nói? Vậy làm sao ta ăn nói với quốc gia? Làm sao ăn nói với nhân dân?”
Hậu Đại Khánh ở đầu bên kia điện thoại nâng cao giọng: “Ta làm ở bộ phận giám sát, nhưng vừa đến Thiên Đô đã ăn uống no say với bạn học, còn ra thể thống gì nữa. Đừng cho rằng ta không biết bọn hắn suy nghĩ chuyện gì.”
Chung Thụ Lâm chưa kịp phản ứng thì Hậu Đại Khánh đã nói tiếp: “Ta nói cho ngươi biết, lão Chung, đừng tiếp tục cố gắng làm những điều quanh co! Điều quan trọng nhất ngươi nên làm bây giờ là làm việc chăm chỉ để làm giàu chứ không phải đi con đường tắt từ ta.” Nói xong, hắn cúp máy.