Chung Thụ Lâm tức giận nhưng Hậu Đại Khánh cúp điện thoại cũng tức giận không kém.
Hắn thấy những người bạn cũ của hắn đã trở nên thô tục như bao người trên thế giới này.
“Quả nhiên không phải người cùng một thế giới. Chung Thụ Lâm cũng không ngoại lệ. Hắn vẫn còn bị bầu không khí của xã hội này làm ô uế.”
Hậu Đại Khánh lẩm bẩm. Hắn cảm thấy Chung Thụ Lâm dũng cảm đứng chắn phía trước khi bị tên côn đồ đâm bằng dao bấm không nên biến thành con ruồi chật vật sinh tồn như hiện nay.
Sau vài phút im lặng, Hậu Đại Khánh gửi tin nhắn cho Chung Tiểu Ngải: “Chung Thụ Lâm cứ muốn dựa vào chuyện cùng họ với ngươi mà làm cha nuôi của Tiểu Lương nhà ta, nhưng về sau đừng nhắc lại đề tài này nữa. Tam quan của người này có vấn đề.”
Chung Tiểu Ngải nhắn lại rất nhanh: “Sao vậy? Chung Thụ Lâm không phải người trong quan trường, ngày thường cũng rất nhiệt tình mà. Con trai của chúng ta rất thích hắn.”
Nhìn ra được ấn tượng của Chung Tiểu Ngải đối với Chung Thụ Lâm không tệ.
“Là ta sai rồi, ta cho rằng hắn khác người khác. Xem ra người thua ở vạch xuất phát thì không thể quá coi trọng.”
“Được.”
Chung Tiểu Ngải chỉ trả lời ngắn gọn một từ, nhưng một từ này đã hoàn toàn xóa sạch sự nhiệt tình của Chung Thụ Lâm trong những ngày lễ tết cũng như mọi sự quan tâm chân thành của hắn dành cho Hậu Đại Khánh bao nhiêu năm qua.
“Bị số phận trêu đùa còn không chịu cố gắng, quả thực hắn không có tư cách làm cha nuôi của Tiểu Lương.”
Chung Tiểu Ngải kết thúc cuộc trò chuyện với định nghĩa về một tiểu nhân vật những tưởng đã thoát ra khỏi hiện thực tàn khốc bằng sự chăm chỉ.
Đừng thuyết phục người khác sống tử tế khi chưa trải qua nỗi khổ.
Một số người sinh ra ở vạch đích, cho nên bọn hắn cho rằng mọi thứ mà mình có là đương nhiên.
Vì thế, bọn hắn không thể hiểu được cuộc đấu tranh sinh tồn của rất nhiều người. Trong mắt bọn hắn, đây là số mệnh, cũng là màu sắc nên tồn tại trên thế giới.
Điều bọn hắn phải làm là đứng trên cao chỉ trích thiếu sót của ngươi, nhưng trong thâm tâm, bọn hắn tuyệt đối không cho rằng nếu có ngày bọn hắn luân lạc đến mức đó, bọn hắn sẽ có lựa chọn giống như người bình thường.
Vợ chồng Hậu Đại Khánh không hiểu Chung Thụ Lâm nhưng Tô Bình Nam lại hiểu Hậu Đại Khánh.
Cho dù tư liệu không quá chi tiết nhưng cũng đủ để Tô Bình Nam thực hiện một nước cờ khác trong ván cờ của mình.
Làm người hai kiếp, hắn đã chứng kiến quá nhiều giang hồ hiểm ác, quá nhiều người khó lường.
Nam nhân biết rõ hơn ai hết điểm yếu thực sự của Hậu Đại Khánh nằm ở đâu.
Nói cách khác, nếu Thiên Nam hai Tô có ai có thể sử dụng cây đao Hậu Đại Khánh đến mức cực hạn, người đó sẽ là Tô Bình Nam.
Cho dù nam nhân đang ở cách xa ngàn dặm, nhưng thủ đoạn khống chế lòng người của hắn lại càng lúc càng thuần thục.
…
Hậu Đại Khánh từ chối gặp mặt tất cả bạn bè thân thiết của mình. Trong khi hắn cho rằng mình có thể vùi đầu vào công việc, làm ra thành tích, hắn không ngờ một sự kiện xảy ra khiến hắn không thể không lập tức đối mặt với người bạn học cũ của mình là Nhậm Lai Hậu.
Nguyên nhân là vì một bức thư tố cáo. Một lão đồng chí ở ủy ban tỉnh đã tố cáo với Hậu Đại Khánh chuyện Nhậm Lai Hậu có hành vi tham nhũng kinh phí.
Số tiền trong đơn tố cáo không lớn nhưng cũng không hề nhỏ.
Vào cuối thế kỷ 20, 170.000 nhân dân tệ được coi là một vụ án lớn.
Quý Hưng Thịnh vốn có ý giao vụ án này cho Cố Diệu Minh xử lý, coi như chiếu cố đồng chí mới.
Nhưng Hậu Đại Khánh không nằm ngoài dự đoán của Tô Bình Nam, cố gắng thuyết phục Quý Hưng Thịnh giao vụ án này cho mình.
Không phải ai cũng nắm chắc bản chất con người giống như Tô Bình Nam. Hành động này của Hậu Đại Khánh khiến mọi người kinh ngạc.
Điều gì sẽ xảy ra nếu bức thư tố cáo này được giao cho một người mới từ nơi khác điều động đến hệ thống giám sát, thậm chí ghế ngồi còn chưa vững?
Kết quả chỉ có một.
Từ chối thụ lí.
Có rất nhiều lý do chính đáng để từ chối.
Thứ nhất, cuộc sống chưa quen, công việc chưa quen, dễ gây ra sai lầm lẫn phán đoán sai. Nên giao cho những đồng chí quen thuộc với tình huống thì tốt hơn.
Thứ hai là mối quan hệ giữa các đồng nghiệp.
Loại chuyện này theo quy củ hẳn do Cố Diệu Minh phụ trách. Nếu là người mới thì đừng quan tâm. Ngươi làm vậy có phải quá kiêu ngạo rồi không?
Hậu Đại Khánh vốn kiêu ngạo không để ý đến quy tắc. Hắn là kẻ chiến thắng trong cuộc sống, hắn coi đó là vi phạm pháp luật và kỷ luật, cho nên nó phải thuộc phạm vi quản lý của hắn.
…
Khi ánh mắt của nhiều người đổ dồn vào Hậu Đại Khánh, Tôn hầu tử có phong cách làm việc mà người bình thường khó có thể đồng tình này lại một lần nữa khiến mọi người kinh ngạc trước khả năng xử lý vụ án của mình.
Nhậm Lai Hậu là người duy nhất liên quan đến vụ án. Mặc dù hắn làm việc trong bộ phận mua hàng của ủy ban tỉnh, nhưng cấp bậc và mạng lưới quan hệ của hắn kém xa ông chủ La đã biến mất.
Cho nên, hắn bị đưa về bộ môn giám sát rất thuận lợi.
Hậu Đại Khánh đích thân thẩm vấn.
Phòng thẩm vấn của bộ phận giám sát Thiên Nam rất rộng, đèn sáng, sàn trắng, ghế ngồi không phải khung sắt lạnh lẽo như hệ thống cảnh sát.
Suy cho cùng, những người bọn hắn đối mặt đều khác biệt. Phần lớn những người ngồi trên đó đều là những nhân vật lớn, tự nhiên cách đối xử cũng sẽ khác.
Nhậm Lai Hậu mặc vest màu đen, ngồi trên ghế thẩm vấn, khó hiểu nhìn Hậu Đại Khánh.
“Hầu tử, ngươi nói đùa à?”
Nhậm Lai Hậu không tin việc mình làm sẽ bị phát hiện, dù sao hắn làm rất kín đáo.