“Ta xin tự giới thiệu, ta là Hậu Đại Khánh sở giám sát tỉnh, không phải hầu tử mà ngươi nói.”
Hậu Đại Khánh giơ chồng tài liệu dày cộp trong tay lên, dùng ánh mắt chán ghét nhìn Nhậm Lai Hậu: “Hai kế toán viên có chứng chỉ hành nghề, cùng với kỹ năng chuyên môn của một công ty kế toán có tiếng, ta nói không sai chứ?”
Hậu Đại Khánh ném xấp tài liệu xuống trước mặt Nhậm Lai Hậu: “Năm trăm bảy mươi nghìn không phải số tiền nhỏ. Nói một cách chính xác, ngươi còn có cơ hội được xử lý khoan hồng.”
“Ta chẳng hiểu ngươi đang nói gì cả.”
Biểu hiện của Nhậm Lai Hậu rất bình tĩnh, chậm rãi lắc đầu.
Hắn sử dụng xưng hô chính thức với Hậu Đại Khánh: “Ta không chi tiêu gì lớn, cần nhiều tiền như vậy để làm gì?”
“Biểu hiện rất tốt.”
Hậu Đại Khánh mỉm cười: “Ta biết lý lịch của ngươi. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, ngươi gia nhập quân đội. Vì có thành tích chiến đấu và năng lực tốt nên được thăng chức lên chức vụ hiện tại rất nhanh.”
Nhậm Lai Hậu gật đầu.
“Tố chất tâm lý của ngươi rất tốt, nhưng kiểm soát biểu cảm lại không tốt.”
Hậu Đại Khánh nhìn chằm chằm Nhậm Lai Hậu: “Ngươi có biết ngón tay hơi run run cùng đôi vai run rẩy của ngươi đã nói cho ta biết ngươi đang nói dối không?”
Thẩm vấn vẫn còn tiếp tục.
“Ngươi là người giám sát, không phải kế toán.”
Hậu Đại Khánh càng lúc càng khinh thường Nhậm Lai Hậu cố ý cúi đầu tránh ánh mắt của hắn: “Một số tiền lớn như vậy, không thể nào một mình ngươi có thể giải quyết.”
Hắn gõ mạnh lên bàn, ngẩng đầu nhìn Nhậm Lai Hậu, hỏi vấn đề thứ hai: “Kế toán hay thu ngân liên quan đến chuyện của ngươi?”
“Ta chẳng hiểu ngươi nói cái gì cả.”
Nhậm Lai Hậu tiếp tục lắc đầu phủ nhận..
“Để ta đoán tiếp nhé.”
Hậu Đại Khánh cười khẩy: “Kế toán và nhân viên thu ngân trong phòng thu mua đều là nữ nhân. Làm việc tại phòng thu mua của ủy ban tỉnh, cuộc sống đương nhiên không khó khăn. Nếu chỉ vì tham tiền mà ngươi tham gia thì không có khả năng.”
Hậu Đại Khánh nói: “Ta đặc biệt nhờ người đến kiểm tra điều kiện sống của hai nữ nhân kia. Hôn nhân dường như không được hạnh phúc cho lắm.”
Hắn dùng ngón tay chỉ vào Nhậm Lai Hậu: “Ngươi cao to, lại có khí chất quân nhân, chắc hẳn rất được lòng nữ nhân, có thể là vì tình yêu bẩn thỉu của ngươi rồi.”
Nhậm Lai Hậu không trả lời.
“Con ngươi của ngươi đang co rút lại, mũi của ngươi không tự chủ được co giật một chút, thông qua biểu cảm vi mô và phân tích tâm lý, chắc hẳn ta đã nói đúng.”
Hậu Đại Khánh mỉm cười.
“Ngươi có tố chất tinh thần rất tốt, có thể dông dài với chúng ta, nhưng ngươi cho rằng nữ nhân của ngươi có năng lực này sao? Ta không tin.”
Câu nói này khiến ánh mắt của Nhậm Lai Hậu hiện lên sự bối rối.
“Ta cần xác định một vấn đề. Là nữ kế toán xinh đẹp hay nữ thu ngân xinh đẹp mới là đồng phạm của ngươi.”
Hậu Đại Khánh cúi người xuống, ánh mắt nhìn thẳng Nhậm Lai Hậu.
“Căn cứ theo phân tích của ta, đồng phạm với ngươi chắc chắn là nữ kế toán. Dù sao mấy đồng nghiệp của ngươi nói rằng ngày thường các ngươi qua lại rất thân thiết.”
Hậu Đại Khánh đang thăm dò đối phương, ánh mắt sắc bén, không bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào của Nhậm Lai Hậu dù chỉ một chút xíu.
“Ta không có tình nhân, càng không có đồng bọn.”
Nhậm Lai Hậu trả lời. Hiển nhiên tâm trạng của hắn đã bình tĩnh lại, không còn hoảng sợ như lúc đầu.
“Ta đoán sai rồi, đồng bọn của ngươi chính là nữ thu ngân.”
Hậu Đại Khánh vui vẻ nhìn đối phương: “Miệng trái hơi nhếch lên đã phản bội ngươi. Bạn cũ, để ta nói cho ngươi một bí mật.”
Nhậm Lai Hậu nhìn người trẻ tuổi trước mặt. Lần đầu tiên hắn nhận ra người bạn cũ quen biết lâu năm của mình lại đáng sợ như vậy.
“Nửa bên trái của khuôn mặt do bán cầu não phải của ngươi chi phối, còn bán cầu não phải không phản ứng với các kích thích bên ngoài thông qua bất kỳ phương tiện nào. Mọi biểu cảm trên khuôn mặt bên trái không thể bao che cho con người.”
Hậu Đại Khánh chậm rãi đứng thẳng, từ trên cao nhìn xuống Nhậm Lai Hậu: “Lúc ta nói nhân viên thu ngân là đồng phạm của ngươi, ngón tay của ngươi hơi run lên, bải vai cũng bất ngờ run lên nhè nhẹ.”
Bốp.
Hậu Đại Khánh đập xuống bàn, Nhậm Lai Hậu không nhịn được cơ thể run lên một chút.
“Bây giờ ngươi khai ra sẽ được xem là ngươi chủ động. Đây là cơ hội mà ta cho ngươi nể tình chúng ta đã từng quen biết.”
Hậu Đại Khánh lớn tiếng nói: “Kế toán họ Lưu đó nổi tiếng là nhát gan, ngươi thật sự cho rằng nàng kín miệng giống ngươi sao?”
“Hầu tử, ta sai rồi.”
Trong ánh mắt của tất cả nhân viên giám sát đang theo dõi cuộc thẩm vấn, Nhậm Lai Hậu gục ngã.
“Dì của ngươi bị bệnh, cần một số tiền lớn để khám.”
Nhậm Lai Hậu bị đánh tan phòng tuyến tâm lý khóc rống lên: “Ta đã nghĩ đến việc trả lại. Bây giờ ta đang làm ăn, kiếm được bảy mươi nghìn rồi.”
“Việc dì bị bệnh không phải lý do để ngươi tham ô.”
Hậu Đại Khánh chán ghét nhìn bạn học cũ trước mặt: “Ngươi có thể mượn bạn bè mà, cũng có thể nghĩ cách khác như vay ngân hàng hoặc từ chức ra ngoài làm ăn…”
Phì!
Có lẽ thái độ bề trên của Hậu Đại Khánh đã khiến cho Nhậm Lai Hậu vừa nãy còn khóc rống bỗng nhổ một bãi nước bọt xuống dưới chân Hậu Đại Khánh.
Vò đã mẻ không sợ rơi. Nhậm Lai Hậu tức giận nói: “Hầu tử, ta đã từng vay tiền của ngươi. Lúc đó ngươi đã nói cái gì?”
“Ngươi nói với ta ngươi không có tiền, ngươi nói làm người ở chốn quan trường không nên quá chú trọng tiền bạc, nên chuyên tâm phục vụ nhân dân.”
Ánh mắt Nhậm Lai Hậu không hề có sự e ngại và hối hận, nhìn Hậu Đại Khánh giống như nhìn người xa lạ chứ không phải nhìn người bạn cùng nhau lớn lên: “Ngươi thậm chí còn chẳng muốn nghe ta nói ra nguyên nhân đã cúp điện thoại.”