Nữ hài đặt thông tin thứ ba lên bàn trước mặt nam nhân: “Ta đã đưa ra mục đích và lý do cho việc ba viện nghiên cứu thương mại thu thập thông tin về Okawamae. Chúng ta sẽ săn đầu người.”
“Từ góc độ của một thương nhân, hiện tại phái bảo thủ đang chiếm ưu thế sao?” Tô Bình Nam hỏi.
“Có nhiều lý do cho điều này, nhưng ta nghĩ có một quan điểm khác cũng đóng vai trò quan trọng.”
Giọng điệu của Văn Tiểu Địch có chút tức giận: “Theo thông tin ta thu thập được, cũng có rất nhiều người phe cấp tiến không đồng ý đàm phán với chúng ta. Lý do đưa ra là mảng điện tử của Toshiba không nên bán cho bọn Hạ quốc chuyên bắt chước.”
“Rất nhiều ý kiến cho rằng nên đóng gói, bán những doanh nghiệp này cho các công ty châu Âu. Bọn hắn vô cùng ngạo mạn và thiếu tôn trọng.”
Câu nói này làm cho biểu hiện của nam nhân trở nên lạnh lùng.
Nữ hài tiếp tục báo cáo: “Đây là tất cả những ý kiến khác nhau mà ta đã thu thập được từ nội bộ Toshiba về việc bán mảng thiết bị điện, bao gồm cả bản quyền bằng sáng chế và tin tức của một số người phụ trách chủ chốt.”
Tất cả tài liệu đều được Văn Tiểu Địch đặt trước mặt nam nhân.
Tuy nhiên, không giống như thường lệ, Tô Bình Nam không đưa ra quyết định mà đặt câu hỏi cho Văn Tiểu Địch: “Chúng ta nên làm thế nào?”
Câu hỏi này khiến nữ hài có chút bối rối. Công việc của nàng từ trước đến nay là giao nộp những thông tin thu thập được trong khả năng của mình cho sếp, đây là lần đầu tiên Tô Bình Nam hỏi ý kiến của nàng một cách quyết đoán.
“Doanh nghiệp càng lớn thì nội bộ càng mâu thuẫn, càng nhiều tệ nạn.”
Nữ hài suy nghĩ vài phút rồi chậm rãi trả lời: “Đặc biệt là ở công ty có tuổi đời hàng trăm năm, bên trong có rất nhiều phe phái, cho nên chúng ta vẫn còn cơ hội.”
Nụ cười của Văn Tiểu Địch tràn đầy tự tin: “Pháo đài còn bị đột phá từ bên trong, chứ đừng nói đến một công ty đã thủng lỗ chỗ.”
“Độ khó nằm ở đâu?”
Tô Bình Nam hỏi tiếp.
“Thời gian. Chúng ta chưa quen với cuộc sống ở đây, rất nhiều chuyện bị ngăn cách bởi một tầng màn che. Thông tin không đồng nhất khiến cho việc thu thập tốn rất nhiều thời gian.”
Nữ hài trả lời.
Tô Bình Nam hiểu ý của Văn Tiểu Địch.
Nữ hài hoàn toàn đi theo con đường kinh doanh chính thống, phân tích điểm mấu chốt của đối phương qua rất nhiều cuộc đàm phán, rồi dần dần gỡ bỏ từng khó khăn một để cuối cùng đạt được mục tiêu.
“Từ trước đến nay ta không phải là một thương nhân.”
Tô Bình Nam chỉ vào Tô Văn Văn và Otomo, sau đó mỉm cười nói với Văn Tiểu Địch: “Ngươi cần tiếp quản một số hoạt động kinh doanh của tổ chức Otomo và Quốc tế Cẩm Tú. Bọn hắn cũng sẽ tham gia vào việc thua mua này.”
Nam nhân bất ngờ ném cho nữ hài một thương vụ mua bán cực kỳ quan trọng của Điện tử Cẩm Tú: “Ta sẽ không can thiệp vào chuyện này, nếu ngươi thực sự có thể thành công thì ta sẽ cho ngươi vị trí mà ngươi mong muốn.”
Văn Tiểu Địch kích động gật đầu.
Mấy phút sau, nữ hài mới hiểu được mình đang có một lực lượng như thế nào.
Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người.
Điều duy nhất Tô Bình Nam để lại cho Văn Tiểu Địch chỉ có một câu: “Hãy nhớ một điều, Cẩm Tú chưa bao giờ là một tập đoàn thương mại thuần túy. Ngươi cần phải từ từ thích ứng với nhiều thứ bây giờ.”
Nhìn Văn Tiểu Địch đang ngây ra, nam nhân mỉm cười rời đi.
Tô Bình Nam không cung cấp cho nữ hài nhiều thông tin đáng lẽ phải có, bởi vì nam nhân muốn xem phản ứng đầu tiên của Văn Tiểu Địch khi tiếp xúc với mặt tối của Cẩm Tú sẽ như thế nào.
Sự cẩn thận đã khắc sâu vào xương cốt của Tô Bình Nam. Hắn muốn phản ứng chân thật nhất của Văn Tiểu Địch.
…
Việc Tô Bình Nam buông tay có thể nói hắn cực kỳ tin tưởng Văn Tiểu Địch, nhưng đồng thời cũng tạo cho nữ hài áp lực nặng nề.
Não nữ hài bắt đầu chuyển động điên cuồng khi nam nhân vung tay chưởng quỹ.
Dù không có chức vụ cụ thể, nhưng nữ hài biết đây là cơ hội mà nhiều người mơ ước.
Làm sao nàng có thể không toàn lực ứng phó?
Hơn nữa, trong sâu thẳm trái tim nữ hài, nàng còn có một bí mật mà nàng chưa bao giờ nhắc đến. Nàng biết rằng chỉ có ngồi vào vị trí trọn vẹn thì nàng mới có thể đứng sau lưng nam nhân đó cả đời!
Cùng nam nhân làm chủ thế cục, nhìn ngắm thiên hạ thăng trầm.
Về chuyện lấy chồng mà Tô Bình Nam đã nói?
Văn Tiểu Địch chưa từng nghĩ đến.
Đã quen với việc coi thường vạn vật, không ai muốn nếm trải hương vị trần gian khi rơi vào cát bụi.
…
Đây là lần đầu tiên Văn Tiểu Địch ở trong phòng hội nghị của khách sạn tạm thời có tên Cẩm Tú Chi Tinh tổ chức một cuộc họp với những giám đốc điều hành cấp cao của Cẩm Tú ở nước ngoài.
Văn Tiểu Địch đã tổ chức nhiều cuộc họp.
Suy cho cùng, vị trí của nữ hài ở Cẩm Tú là thư ký của chủ tịch.
Trách nhiệm của một thư ký tập đoàn tuyệt đối không phải là một thư ký đơn giản. Trong nhiều trường hợp, nàng thậm chí có thể đại diện cho nam nhân có chức vụ cao nhất trong tập đoàn Cẩm Tú trong một số quyết định.
Nữ hài bề ngoài có vẻ điềm tĩnh nhưng thực ra đang cảm thấy lo lắng như lần đầu tiên, bởi vì nàng chưa bao giờ mở họp trong một môi trường như vậy.
Không thể thích ứng không phải vì môi trường sang trọng của phòng họp, cũng không phải vì đang ở nước ngoài, mà là do những người tham gia cuộc họp.
Hai đại tướng của tập đoàn Cẩm Tú ở nước ngoài cùng với bốn năm cấp dưới thân tín của bọn hắn.
Không có nhiều người nhưng bầu không khí cực kỳ căng thẳng.
Bất luận gương mặt cứng đờ như người gỗ của Otomo hay hình xăm ma vương trên người Tô Văn Văn, tất cả đều mang đến cho người ta cảm giác áp lực.