“Tô tổng có mấy lời không nói rõ ràng, hơn nữa ta chưa quen việc điều hành này. Dù sao trước khi ta tiếp quản mọi việc, toàn bộ đều do Tô tổng đích thân phụ trách.”
Giống như trước kia, Văn Tiểu Địch cảm thấy nên bắt đầu từ việc tìm hiểu tình hình cơ bản. Vì thế, nàng tự nhiên đưa ra ý kiến của mình.
“Trước khi chúng ta giải quyết vấn đề của Toshiba, trước tiên ta muốn nghe về những khó khăn của các ngươi cùng với việc các ngươi muốn ta làm gì nhất.”
Văn Tiểu Địch nhìn Tô Văn Văn và Otomo: “Sếp buông tay cho ta làm là vì hắn tin tưởng ta tuyệt đối. Hy vọng các ngươi cũng sẽ tin tưởng năng lực của ta.”
Nữ hài đã nói đến vậy, hai người tự nhiên không thể giữ im lặng.
Hai người nhìn nhau, sau đó Otomo là người lên tiếng đầu tiên.
“Gần đây, tổ chức Otomo và hội Hanabishi đã có một vụ giao dịch, cộng thêm phương pháp mà ta có được khách sạn này hơi kịch liệt. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hội Sanno tất nhiên sẽ biết ta đã trở về.”
Những lời này khiến Văn Tiểu Địch cảm thấy mơ hồ.
Bởi vì theo kinh nghiệm trước đây của nữ hài, mọi người hẳn sẽ báo cáo về tình hình phát triển tài chính, doanh thu và những thứ tương tự. Đồng thời nàng cũng sẽ lập nói chi tiết về một số kế hoạch phát triển có mục tiêu.
Nhưng đây là ý gì?
Otomo vẫn nói tiếp: “Vì thế, tổ chức Otomo phải sử dụng những thủ đoạn tàn nhẫn nhất để có được chỗ đứng trong thời gian ngắn nhất, điều này cần rất nhiều kinh phí để hỗ trợ.”
Có lẽ là do số vốn cần quá lớn nên vẻ mặt vô cảm của Otomo có chút căng thẳng: “Số tiền chắc chắn phải gấp đôi lần trước, bằng cách này chúng ta mới giành được lãnh thổ đủ để có được chỗ đứng nhanh nhất có thể, đồng thời chúng ta có thể nuôi dưỡng và giành được một số mối quan hệ cần thiết.”
Văn Tiểu Địch giả vờ bình tĩnh nhìn Tô Văn Văn.
“Tài chính của Quốc tế Cẩm Tú không có vấn đề gì. Chúng ta khác tổ chức Otomo. Chúng ta có rất nhiều hoạt động kinh doanh. Mấy sản nghiệp của tập đoàn Viễn Hoa cũng đủ cho sự phát triển của chúng ta trong giai đoạn này.”
Vào thời điểm đó, Tô Bình Nam đã tách rất nhiều phòng ban của Viễn Hoa sang cho Quốc tế Cẩm Tú. Cho nên, Tô Văn Văn được coi là một người quyền lực.
“Tuy nhiên, ta nghĩ thư ký Văn nên liên lạc với Kim Môn. Ta muốn bọn hắn phối hợp với ta thâu tóm nguồn cung cấp rượu cho toàn bộ Đông Nam Á lẫn Đông Doanh. Quốc tế Cẩm Tú nhất định phải có được vụ làm ăn này.”
Nụ cười của Tô Văn Văn khá dữ tợn: “Hiện tại, Nộ La Quyền đã hoàn toàn thuộc về Cẩm Tú. Chúng ta không cần sợ bất cứ kẻ nào. Đã đến lúc chúng ta lấy lại thứ vốn thuộc về mình.”
Văn Tiểu Địch phát hiện mình giống như một kẻ ngu ngốc. Nhất định là sếp cố tình làm như vậy. Nàng biết Tô Bình Nam luôn tính toán cẩn thận tuyệt đối không bao giờ phạm phải những sai lầm thông thường như thế.
Đây là một khảo nghiệm.
Mặc dù nàng không thể hiểu hết những gì bọn hắn nói nhưng mùi máu tươi trong đó khiến nữ hài thông minh hiểu ra chút gì đó.
“Ngươi cần tài chính, còn giám đốc Tô thì cần ta phối hợp với Kim Môn.”
Ngoài mặt Văn Tiểu Địch không để lộ bất cứ điểm sợ hãi nào. Nàng chững chạc ghi chép lại, kín đáo chuyển chủ đề: “Hiện tại, trụ sở chính sẽ được đặt ở nước hoa anh đào. Ưu tiên hàng đầu là giành được hoạt động kinh doanh thiết bị gia dụng của Toshiba và các bằng sáng chế.”
Nói về điểm mạnh của mình, vẻ mặt Văn Tiểu Địch cuối cùng cũng trở nên tự tin: “Khó khăn đầu tiên cần vượt qua lúc này chính là Sagawa, người phụ trách công việc kinh doanh.”
“Nhưng người này là một trong những người bảo thủ, hơn nữa hắn còn nhậm chức trước khi chúng ta đến Kyoto. Đó là lý do quan trọng khiến thái độ của Toshiba kiêu ngạo như vậy.”
Nữ hài im lặng, sau đó đưa ra biện pháp của mình: “Ta đã điều tra người này. Hắn là một người mê chơi golf nên chúng ta cần bắt đầu từ khía cạnh này.”
Vốn ý định của Văn Tiểu Địch là lợi dụng mối quan hệ và năng lực của Otomo và Tô Văn Văn ở Kyoto để tạo ra một cơ hội nói chuyện với đối phương.
Nhưng câu trả lời của hai người đã hoàn toàn đánh bại Văn Tiểu Địch vẫn luôn giữ bình tĩnh.
Giọng điệu của Tô Văn Văn tràn đầy lạnh lẽo: “Nếu chúng ta không giải quyết được rắc rối thì giải quyết người gây rắc rối.”
Điều khiến Văn Tiểu Địch càng không nói nên lời chính là Otomo ở một bên còn gật đầu đồng tình: “Dưới quyền Kimura có một số tử sĩ đủ tư cách, ta có thể bảo bọn hắn tạo ra tai nạn trên sân golf nơi tên này thường lui tới.”
Hai người nhìn nữ hài.
Văn Tiểu Địch im lặng. Nàng biết chỉ cần mình khẽ gật đầu, một sinh mệnh sẽ biến mất không một tiếng động trong thế giới này.
Cú sốc này khiến nàng không nói nên lời.
“Ta chưa từng là một thương nhân.”
Lời nói của nam nhân hiện lên trong đầu nàng.
Đồng thời, nữ hài cũng nhận ra sự lựa chọn này là thử thách cuối cùng xem nàng có thể đảm nhận vị trí này hay không!
…
Nhân từ thì không nên dẫn binh, nhân nghĩa thì không nên nắm giữ tiền tài.
Không có nhiều người có thể vào văn phòng của Tô Bình Nam trên tầng cao nhất của tòa nhà Cẩm Tú ở Thiên Nam. Văn Tiểu Địch chắc chắn là một trong số đó.
Điều mà mọi người nhớ nhất khi bước vào văn phòng được đồn đại cực kỳ bí ẩn của Tô Bình Nam không phải là cách bài trí lộng lẫy mà là những giá sách hoàn toàn trái ngược với những đánh giá về hắn.
Danh tiếng của Tô Bình Nam không tốt.
Những từ như xuất thân nông thôn, tàn nhẫn mưu mô tuyệt đối là những từ hình dung tiêu cực. Một người như vậy lại có nhiều sách đến thế sao?
Phán đoán của rất nhiều người đều không đúng sự thật.
Thậm chí ngay cả An mập cũng cho rằng Tiểu Hồng Bào chẳng qua chỉ ngụy trang để tẩy đi mùi giang hồ trên người sau khi công thành danh toại mà thôi.
Nhưng Văn Tiểu Địch phụ trách quét dọn giá sách cho Tô Bình Nam biết rõ hắn cố gắng đến cỡ nào. Nếp gấp trên sách không gạt được người.