Khi tiếng bước chân trong hành lang đã không còn nghe thấy nữa, một nam nhân đầu trọc hỏi Nhậm Lai Hậu: “Tại sao lại đến đây?”
“Tham ô.”
Nhậm Lai Hậu thành thật trả lời, thái độ khiêm tốn khác thường.
Nhưng hắn không biết, bất luận hắn có thái độ như thế nào, trả lời câu hỏi ra sao, chỉ cần hắn tiếp lời, như vậy Hổ ca sẽ có một cái cớ.
“Chết tiệt, thứ ta ghét nhất trong đời chính là bọn tội phạm tham nhũng.”
Nam nhân có biệt danh Lão Hổ tùy tiện tìm một cái cớ rồi phất tay: “Thả lỏng xương cốt cho hắn, xem như chào hỏi.”
Lập tức, mấy nam nhân lao tới như sói đói, Nhậm Lai Hậu nghiến răng nghiến lợi cuộn tròn trong góc hẹp của phòng giam, mặc cho những cú đá vào lưng, hắn vẫn không rên một tiếng.
Hắn hiểu rằng trong thế giới khép kín này sẽ không có ai quan tâm đến chuyện gì đã xảy ra với hắn, vì vậy chỉ có chịu đựng mới giúp hắn sống tốt hơn.
…
Lớp sương mù này nối lớp khác là cách tốt nhất để che đậy sự thật của vấn đề.
Nhậm Lai Hậu vốn tưởng rằng sẽ không có ai biết hắn xảy ra chuyện gì, nhưng hắn không ngờ tình thế mà hắn gặp phải là do một tay Lục Viễn khống chế.
Về phần mục đích của tập đoàn Cẩm Tú?
“Ở trong quân đội được tám năm, ở trong quan trường cũng bảy tám năm.”
Lục Viễn nhìn chằm chằm vào lý lịch của Nhậm Lai Hậu: “Đã nhiều năm như vậy, ý niệm về chức vụ chính thức trong quan trường của người này đã khắc sâu vào tận xương tủy. Cho nên sau khi nhận tội, hắn sẽ không bao giờ nghĩ đến việc khai ra đại nhân vật chân chính để lập công chuộc tội.”
Đây mới là mục đích thực sự của Cẩm Tú. Mặc dù Tô Bình Nam đã rời khỏi Thiên Đô và thậm chí tránh xa Thiên Nam, nhưng nam nhân vẫn có thể dựa vào khả năng kiểm soát mạnh mẽ của mình để sử dụng một loạt sự việc tưởng chừng như hoàn toàn trùng hợp để vén lên mọi bức màn từng chút một.
Mọi con mắt của hệ thống giám sát, bao gồm Hậu Đại Khánh khôn ngoan và tàn nhẫn đều thấy Nhậm Lai Hậu chỉ là một chủ nhiệm của phòng mua sắm ủy ban tỉnh. Cho nên sự việc có thể kết thúc ở đây.
Chính vì điều này mà bọn hắn không điều tra chuyện trước đây của Nhậm Lai Hậu.
Cơ quan giám sát không điều tra không có nghĩa là Cẩm Tú không thúc đẩy sự phát triển của vấn đề này.
Nên biết rằng Nhậm Lai Hậu có thể nói là một trong những cấp phó phụ trách mua sắm của bộ phận điều phối dự án Thiên Đô Mới trước kia.
Hắn có thể không tham gia quá nhiều sự việc nhưng hắn nhất định biết không ít.
“Nhiều năm sống an nhàn sung sướng, cho dù có gia nhập binh nghiệp cũng đã mất đi sự kiên cường ngày xưa.”
Lục Viễn đóng hồ sơ của Nhậm Lai Hậu lại, quay người nói với Vương Khải bên cạnh.
“Tìm người gửi tin vào bên trong, ta muốn tên này không thể chịu đựng được cuộc sống trong phòng giam.”
Vương Khải khom người.
Khi một người không thể chịu nổi, ngươi chỉ cần nhẹ nhàng đẩy cánh cửa trong tâm trí người đó, khi đó mọi chuyện sẽ trở nên logic và không còn dấu vết.
…
Mỗi người đều có một Hamlet của riêng mình.
Có thể không thích hợp khi dùng câu này làm ẩn dụ cho Cẩm Tú. Nhưng đúng là trong lòng mỗi người Thiên Nam đều có Cẩm Tú của riêng mình.
Trong mắt kẻ chạy trốn La Giai Văn, Cẩm Tú chỉ là một tài phiệt có nội tình không sạch sẽ mà thôi. Dưới thể chế của Hạ quốc, hắn không cho rằng Tô Bình Nam tiếng tăm lừng lẫy có thể cười đến cuối cùng.
Hắn đã từng mỉm cười nói một câu: “Ở đất nước chúng ta, phú quý luôn quỳ gối trước quyền lực. Tiểu Hồng Bào hắn có thể lấy ngọc làm nhà lấy vàng làm ngựa, nhưng hắn đừng quên còn có một câu.”
Nam nhân hút thuốc, dáng vẻ như kẻ thắng cuộc trong cuộc đời chậm rãi nói: “Vạn dặm cung A Phòng cuối cùng cũng biến thành cát bụi.”
Lúc đó, La Giai Văn vừa mới có chỗ đứng vững chắc trong ủy ban tỉnh, tuổi tác chưa đến bốn mươi đã có chức vụ lớn, có thể nói là đường làm quan rộng mở. Nhưng hắn không ngờ khi hắn nhìn thấy một mặt khác của Cẩm Tú, hắn đã không còn gì nữa.
Bây giờ, La Giai Văn đội một chiếc mũ hình bát giác, mặc quần yếm màu xanh đậm và đeo một chiếc ba lô lớn trên lưng, khiến hắn trông giống một du khách đang mua hải sản. Nhìn trang phục hiện tại không ai có thể biết được người này từng là một nhân vật có quyền lực to lớn ở Thiên Nam.
Đừng nghĩ rằng mấy chuyện chạy trốn kích thích lắm. Chỉ có người trong cuộc mới hiểu cảm giác lo lắng hãi hùng như thế nào. Mặc dù La Giai Văn đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng trên đường trốn chạy, trong lòng hắn vẫn hoảng loạn.
Con đường trốn thoát của hắn đã được lựa chọn cẩn thận.
Lên xe buýt từ bến xe đường dài ở ngoại ô phía Tây Thiên Đô đến bến cuối là Tương Nam. Tất nhiên điểm đến của hắn không phải Tương Nam. Đích đến của hắn cũng không liên quan gì đến tuyến đường này. Khi đi qua điểm nghỉ đầu tiên, nam nhân lấy cớ đi vệ sinh lặng yên rời đi.
Thay quần áo xong, La Giai Văn lên chiếc xe tải nhỏ đến huyện Lâm Hải tỉnh Hải Châu. Hắn nói tiếng địa phương trên xe, giống như hắn là một vị khách thường xuyên đi đây đi đó buôn bán hải sản.
Vì sao hắn lại lựa chọn Lâm Hải?
Mục đích của La Giai Văn rất rõ ràng. Bởi vì đó là con đường ngắn nhất rời khỏi Hạ quốc. Ai mà không biết đám hán tử ăn cơm từ biển đều sẵn sàng làm bất cứ công việc gì vì tiền. Nghe nói tập đoàn Cẩm Tú ở đó giống như mặt trời ban trưa, nhưng La Giai Văn cho rằng những gì mà hắn làm chẳng liên quan gì đến Cẩm Tú. Cho nên, hắn không hề cân nhắc đến yếu tố Cẩm Tú làm gì.
Hắn nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi đất nước này. Dù sao sau ngần ấy năm ở quan trường, hắn ý thức được bản chất và tác động của sự việc do mình chỉ đạo. Đồng thời hắn cũng có thể đoán được thái độ của tất cả mọi người trong quan trường từ trên xuống dưới.
Cho nên, hắn biết rõ mình sẽ phải đối mặt với cường độ truy bắt như thế nào hơn ai hết. Không thể không thừa nhận La Giai Văn rất có thiên phú ở một số phương diện. Hắn đã tính toán bước đi của các bộ phận liên quan!