La Giai Văn đoán đúng, toàn bộ cảnh sát Thiên Nam đã được huy động. đội đặc nhiệm thậm chí lên tới con số đáng kinh ngạc là 30 người. Các chuyên gia tập hợp lại, mọi nguồn lực đều hướng về đội đặc nhiệm.
Việc đổi xe đã cứu mạng La Giai Văn.
Hai mươi phút sau khi hắn xuống xe rời đi, cơ quan điều tra của cảnh sát đã chặn tất cả các phương tiện rời khỏi thành phố và tiến hành so sánh cực kỳ nghiêm ngặt đối với tất cả mọi người. Đặc biệt khi nghe tin một người có ngoại hình tương tự nghi phạm đã lặng lẽ rời đi, cảnh sát lập tức tiến hành khám xét so sánh.
Đáng tiếc vẫn không có kết quả.
…
“Lão Hạ, ta đến rồi.”
La Giai Văn xảo quyệt đã thiết lập mối quan hệ từ trước. Trước khi dự án Thiên Đô Mới gặp bất cứ vấn đề gì, hắn đã sử dụng danh tính Trương Tiểu Bạc tạo mối quan hệ với một tên xã hội đen chuyên đưa người chạy ra nước ngoài ở Lâm Hải. Trong mắt đối phương, hắn chỉ là một doanh nhân hạng hai với một số công việc kinh doanh vùng xám.
Không thể không nói thiên phú phạm tội của tên gia hỏa này không hề thua kém trong quan trường là bao.
“Ông chủ Trương, việc buôn bán của ngươi xảy ra vấn đề à?”
Hạ Đông, một trong những trùm buôn lậu mới nổi gần đây của Lâm Hải, uể oải nói qua điện thoại: “Ngươi vội vã rời đi như vậy là do đã phạm quá nhiều rắc rối hay là do ngươi quá nhút nhát?”
La Giai Văn nghe đối phương trêu chọc mình, gương mặt hiện lên sự tức giận.
“Một lời khó nói hết. Ta đã mang theo toàn bộ số tiền mà ngươi nói.”
Tuy nhiên, hắn vẫn đè lại cơn tức giận, chậm rãi nói: “Anh trai, cầu tài thì cần chi phải hỏi nhiều như vậy.”
“Ngươi giết người phóng hỏa thì chẳng liên quan gì đến ta.”
Giọng nói của Hạ Đông khiến La Giai Văn có dự cảm không lành: “Giá mà ngươi trả ban đầu rất cao, nhưng mấy ngày nay thì không được rồi. Ta không thể đưa ngươi ra biển.”
“Vì sao? Ngươi muốn lên giá?”
La Giai Văn vẫn cố duy trì giọng điệu bình tĩnh: “Ngươi ra giá đi.”
“Thật sự không liên quan gì tới tiền bạc, là Cẩm Tú gửi thông báo. Mấy ngày nay hán tử ra biển không được mang theo “heo”…”
“Heo” là cái tên được thế hệ đi biển Lâm Hải dùng để chỉ những kẻ buôn lậu. Mặc dù rất có tính sỉ nhục nhưng hiện tại La Giai Văn không có thời gian so đo điều này. Hắn chỉ nghi ngờ hỏi: “Tập đoàn Cẩm Tú?”
“Đúng vậy, ngoại trừ Cẩm Tú thì ai dám làm như thế?”
Hạ Đông trả lời khiến La Giai Văn có chút không dám tin.
“Cẩm Tú không phải chỉ là một xí nghiệp thôi sao? Bọn hắn còn có thể ra lệnh cho đám người các ngươi?”
La Giai Văn đưa ra con số: “Bây giờ ta cần đi gấp, ta sẽ trả gấp đôi cái giá ban đầu, ngươi có làm không?”
Người đối diện im lặng thật lâu.
“Gấp mười, ta mạo hiểm giới thiệu một người, nhưng người kia chỉ có thể đưa ngươi đến Busan của Bổng Tử quốc mà thôi. Đến đó, ngươi tự nghĩ cách đến nước Mỹ.”
“Ngươi điên rồi.”
Mặc dù trong lòng không phải là không thể chấp nhận mức giá này, nhưng La Giai Văn vẫn làm bộ thở hổn hển. Bởi vì hắn biết nếu hắn đồng ý một cách dễ dàng, đối phương có thể sẽ nảy sinh những suy nghĩ không nên có.
“Ông chủ Trương, Thủy sản Cẩm Tú đã truyền tin cho tất cả đường biển.”
Vì tiền, giọng điệu của Hạ Đông trở nên khách sáo: “Nếu bị phát hiện sẽ chết người đấy. Đây là Cẩm Tú!”
La Giai Văn nhận ra được sự sợ hãi của đối phương.
Cho đến bây giờ, hắn vẫn biết Tiểu Hồng Bào bá đạo tàn nhẫn, cực kỳ hung ác trong giang hồ. Nhưng lúc này hắn mới nhận ra thì ra tên giang hồ nhà quê mà hắn không thèm để mắt đến lại có sức mạnh khống chế đáng sợ như vậy!
Hán tử ăn cơm từ biển ở Lâm Hải còn không phải dân liều mạng sao?
Là một trong những đường lui của hắn, hắn đã tiến hành điều tra Hạ Đông. Người này sở hữu bảy tám tàu hàng, chưa kể hàng chục kẻ liều mạng và hơn chục chiếc tàu cao tốc cỡ lớn. Bất luận danh tiếng hay là thế lực đều được coi là tồn tại số một.
Một nhân vật như vậy, nhưng khi nhắc đến hai chữ Cẩm Tú lại run rẩy như thế? Hơn nữa, chỉ giới thiệu thôi mà hắn đã sợ hãi đến vậy.
“Được.”
La Giai Văn gật đầu đồng ý: “Nhưng ta muốn rời khỏi bến cảng trong vòng một tiếng nữa.”
“Được.”
Lần này Hạ Đông rất thẳng thắn: “Ta cũng hy vọng ngươi mau chóng rời đi. Nói thật, nếu không phải tháng này ta mất hai chuyến hàng, ta chẳng thèm kiếm số tiền đó đâu.”
Sau khi cúp máy, La Giai Văn châm thuốc đột nhiên nhớ lại cảnh hắn trò chuyện với người khác về Cẩm Tú.
“Lấy ngọc làm nhà lấy vàng làm ngựa, Tiểu Hồng Bào ác nhất Thiên Nam.”
Một người bạn trò chuyện với hắn lúc đó thở dài: “Lão La, ngươi ở miếu đường nên không biết người này đáng sợ như thế nào trên giang hồ đâu. Ta cũng hy vọng tương lai ngươi không cần đối mặt với người này.”
Khi đó, La Giai Văn bình thản mỉm cười, cực kỳ kiêu ngạo…
…
Sau khi cúp điện thoại, La Giai Văn thận trọng không đi lang thang trên đường mà tìm khách sạn rẻ nhất rồi ổn định cuộc sống như nhiều khách hàng đến Lâm Hải mua hải sản. Thậm chí để che giấu tai mắt người khác, hắn còn vì năm đồng tiền mà đôi co với ông chủ cả nửa ngày.
Ba ngày.
Mặc dù thời gian đã thỏa thuận là nửa tiếng sau, nhưng để lừa gạt người khác, La Giai Văn thuê phòng thời gian ba ngày với giá thấp hơn giá thị trường năm nhân dân tệ. Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, hắn ung dung bước ra khỏi khách sạn với chiếc túi lớn trên lưng sau khi chắc chắn rằng không có ai nghi ngờ.
…
Hạ Đông điện thoại đến rất nhanh. Hắn hạ giọng thấp đến mức khiến La Giai Văn nhạy cảm phát hiện ra vị lão đại này đang căng thẳng.
“Ngươi đến chợ cá Điền Khẩu, đến cửa hàng số 6 tìm một gã tên là lão Cẩu. Ngươi nhất định phải mang đủ tiền. Đối phương là một tên điên. Bằng không, ngươi tự gánh hậu quả.”
“Người này tin được không?”
La Giai Văn mở miệng: “Chúng ta dù gì cũng có chút thâm giao. Có một số việc ngươi phải nói đạo nghĩa chứ.”
“Tin được. Mặc dù hắn là tên điên nhưng hắn kiếm tiền nhờ công việc này. Nếu hắn vì chuyện của ngươi mà làm mất danh tiếng, về sau làm sao hắn làm ăn được nữa?”
Đối phương nói rất nhanh, hơn nữa biểu hiện khiếp đảm của Hạ Đông khiến La Giai Văn có chút hối hận vì lựa chọn của mình.