“Lão Cẩu.”
Trương Hoa của Hải Đông Thanh đã được thăng chức làm lãnh đạo đời thứ ba của Thủy sản Cẩm Tú, miệng ngậm điếu thuốc lá, giọng điệu khinh miệt: “Chúng ta trò chuyện một chút nhé.”
Một con sói đơn độc thực sự sẽ không nhận ra chủ nhân của nó, ngay cả khi nó đói.
Nó sẽ nghiến răng chết một mình ở nơi hoang dã.
Lão Cẩu dừng bước, nhìn Trương Hoa ánh mắt nham hiểm trước mặt, cười toe toét chào hỏi: “Hôm nay ta có hàng phải đi, không tán gẫu nữa.”
Trương Hoa ném điếu thuốc đang hút dở xuống đất: “Mấy hôm nay không thể chở “heo”, nên thả đi. Ta nghe nói hình như ngươi không đồng ý?”
La Giai Văn vẫn luôn đi theo đằng sau lão Cẩu chưa từng căng thẳng đến như vậy, nhưng hắn che giấu rất tốt, không hề cúi đầu hay có động tác tránh né nào, ngược lại vẫn đứng im tại chỗ.
“Ăn cơm trên biển, dựa vào mạng kiếm tiền.”
Lão Cẩu trả lời: “Chỉ một câu của Cẩm Tú, anh em chúng ta phải uống gió Tây Bắc, oán trách vài câu không quá đáng chứ?”
Trương Hoa đã từng là thành viên của Hải Đông Thanh, tất nhiên hắn đủ hung hãn. Tuy nhiên, hắn không hề tức giận vì lời nói của lão Cẩu, chỉ mỉm cười.
“Mười mấy năm trước ta đã nghe tên tuổi của lão Cẩu ngươi. Nói thật, nhiều năm như vậy, ngươi là người duy nhất không ngã xuống ở vùng biển này.”
Trương Hoa giơ ngón tay cái với lão Cẩu: “Ba năm trước, ta thật sự rất phục chuyện ngươi đánh cho bốn chiếc tàu của Bổng Tử quốc không dám ra khơi.”
Lão Cẩu mỉm cười có chút kiêu căng, cái lưng hơi còng cũng bắt đầu thẳng hơn.
Đây là thời khắc huy hoàng nhất trong sự nghiệp của hắn. Bây giờ được người của Cẩm Tú bội phục, lòng hư vinh của hắn tất nhiên được thỏa mãn cực lớn.
“Lão Cẩu, ta cũng xuất thân từ ăn cơm giang hồ.”
Giọng điệu của Trương Hoa trở nên lạnh lùng: “Cho nên ta vẫn luôn nể mặt ngươi. Lần này, ngươi tuyệt đối đừng giở trò. Nếu không, thần tiên có đến ta cũng không nể mặt ngươi đâu.”
Đừng nhìn thái độ của Trương Hoa đối với lão Cẩu rất lạnh lùng, hắn vẫn luôn có cảm giác cùng chung chí hướng với lão Cẩu.
Đây cũng là lý do vì sao lần này Trương Hoa cố tình đến gặp lão Cẩu.
Trương Hoa luôn cảm thấy nếu không phải hắn gia nhập Cẩm Tú, đích đến của hắn là xông xáo giang hồ giống như lão Cẩu. Phương pháp làm việc của lão Cẩu rất hợp với hắn.
Cho nên hắn muốn cho lão Cẩu một cơ hội. Bởi vì là người quản lý Thủy sản Cẩm Tú ở Lâm Hải, Trương Hoa đã nhận được tin tức.
Lão Cẩu mỉm cười, không nói câu nào.
“Hút xì gà không?”
Trương Hoa nhìn thấy thái độ của lão Cẩu, lập tức kết thúc chủ đề. Hắn trịnh trọng lấy ra một điếu xì gà đưa cho đối phương: “Đây là thứ Tô tổng thích nhất. Một tháng ta cũng chỉ được có mấy hộp. Ngươi thử đi.”
“Là thứ Tiểu Hồng Bào thích nhất?”
Lão Cẩu hiển nhiên biết vị Tô tổng có thể khiến cho Trương Hoa gọi bằng kính ngữ. Điều này gợi lên hứng thú cho hắn.
…
La Giai Văn có chút khó hiểu nhìn hai nam nhân vừa rồi còn gây chiến với nhau bây giờ lại bước đến một góc hẻo lánh nhóm lửa đốt xì gà.
Khói xanh từ điếu xì gà đang cháy cuộn lên. Trương Hoa im lặng nhìn lão Cẩu hút điếu xì gà xong lập tức xoay người rời đi, từ đầu đến cuối không hề nhìn La Giai Văn một lần.
“Cứ thế mà đi sao?”
La Giai Văn cảm thấy đối phương giống trống khua chiêng chặn đường như vậy, ít nhất cũng phải tra hỏi vài câu, nhưng đối phương lại đầu voi đuôi chuột, chỉ hút một điếu thuốc rồi rời đi như thế.
“Hắn đang cảnh cáo ta, xem như nể mặt ta một chút.”
Lão Cẩu nhìn La Giai Văn đang hoảng hốt, nhếch miệng cười to: “Yên tâm đi, lão tử cả một đời giết người phóng hỏa, chuyện xấu nào cũng làm, nhưng ta vẫn khiến mọi người phục ta.”
“Ngươi đừng lo lắng, lão Cẩu ta nói chuyện sẽ giữ lời.”
Hán tử râu quai nón vẫn luôn đi theo La Giai Văn chen vào một câu: “Năm đó, hai cây súng chỉ vào đầu Cẩu gia chúng ta, nhưng Cẩu gia vẫn thẳng thắn như vậy.”
Tiếng bước chân của mọi người đi xa.
…
“Trương ca, có người rất lạ mặt.”
Đội xe của Trương Hoa đậu trên đường chính. Sau khi lên xe, Hồ Tùng lập tức hỏi: “Có cần ta dẫn người điều tra xem có “heo” ra biển hay không?”
“Không cần, là người mà cấp trên muốn bắt.”
Ánh mắt Trương Hoa rất chuẩn xác. Mặc dù biểu hiện của La Giai Văn rất tốt, nhưng từ hình ảnh mà tổng bộ gửi đến, hắn đã có phán đoán của mình.
“Lão Cẩu đó, cmn ta nể mặt hắn vậy mà hắn không cần.”
Trương Hoa vừa dứt lời, biểu hiện của những người còn lại trở nên độc ác, nhất là Hồ Tùng tính tình nóng nảy gần như muốn lập tức nhảy xuống xe.
“Làm gì vậy?”
Trương Hoa quát lớn đám thuộc hạ.
“Trương tổng, ta biết rõ thuyền của lão Cẩu giấu ở đâu, làm sao rời khỏi cảng. Để ta dẫn người đi chặn cái tên khốn kiếp đó lại.”
“Chúng ta không phải loại lưu manh chỉ biết chém giết.”
Trương Hoa xua tay nói: “Chúng ta không thể động đến “heo” đó được, cũng không thể công khai làm một số chuyện trước mặt hắn.”
Cơ thể của Trương Hoa hơi ngửa ra sau: “Ta đứng hút thuốc với lão Cẩu năm phút, nhưng hắn vẫn ngoan cố. Hắn không biết giang hồ bây giờ đã không còn là giang hồ trước kia. Hiện tại, kẻ phù hợp với giang hồ mới có thể sinh tồn.”
Trong xe hoàn toàn yên tĩnh. Mấy phút sau, chiếc xe khởi động. Rất nhanh đội xe biến mất nơi góc đường.
…
La Giai Văn chưa từng cảm thấy mùi tanh của biển lại ngọt ngào đến như vậy.
Khi con tàu của lão Cẩu khởi hành từ một cảng nhỏ vắng vẻ đơn sơ, La Giai Văn đứng ở mũi tàu háo hức hít một hơi thật sâu.
Đến tận lúc này, hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Khóe miệng của hắn không khỏi nhếch lên vì vui vẻ.
Lý do quan trọng nhất khiến hắn chọn con đường này ra nước ngoài là vì nó rất nhanh. Nửa tiếng sau, con thuyền này có thể ra đến vùng biển quốc tế. Lúc đó, có thể nói trời cao chim bay, biển rộng cá nhảy, thế giới muôn màu muôn vẻ bên ngoài đang chờ đợi hắn.