Một tiếng kêu thảm thiết sau lưng khiến La Giai Văn đột nhiên bừng tỉnh khỏi trí tưởng tượng đẹp đẽ của mình.
Hắn quay đầu lại.
Một cảnh tượng vô cùng chấn động và đẫm máu diễn ra ngay trước mặt hắn.
Gã râu quai nón đâm một dao vào ngực lão Cẩu. Trong lúc lão Cẩu còn chưa kịp phản ứng, một hán tử khác đã đâm một dao dưới nách lão Cẩu.
Máu màu đỏ văng ra.
Lão Cẩu gầm lên, vùng vẫy liên tục nhằm thực hiện đòn phản công cuối cùng, nhưng hai người ra tay không cho hắn một cơ hội dù là nhỏ nhất!
Một dao lại một dao.
Mỗi một dao gần như dốc hết khí lực. Trong khi máu thịt văng tứ tung, vẻ mặt của hai người kia thờ ơ như đang giết một con lợn chứ không phải giết người.
Đây là lần đầu tiên La Giai Văn đối mặt với cảnh giết chóc đẫm máu ở khoảng cách gần như vậy. Hắn kinh hãi phát hiện mình không hề hung ác như mình đã nghĩ!
Bởi vì hắn cảm giác được hai chân của mình đang run rẩy, lòng bàn tay cầm súng trong quần ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Mọi người có thực sự hiểu rõ bản thân mình không? Chưa chắc.
Trong nhiều trường hợp, con người theo bản năng cho rằng mình có những đức tính ưu việt như sức mạnh, lòng dũng cảm, nhưng chỉ khi thực sự đối mặt với mọi chuyện, bọn hắn mới chợt nhận ra mình không mạnh mẽ như tưởng tượng.
La Giai Văn thông minh và thận trọng, nhưng hắn chưa bao giờ tự tay giết bất cứ ai, tuy nhiên hắn luôn tin rằng mình có đủ sự tàn nhẫn để giết người!
Hơn nữa, hắn không hề cảm thấy sợ hãi hay tội lỗi sau khi thao túng La Diệu Tổ giết ai đó, điều này càng củng cố thêm khả năng phán đoán của hắn về bản thân.
Cho đến lúc này.
Khi một người bị giết như một con lợn, La Giai Văn mới nhận ra trái tim mình không mạnh mẽ như mình đã nghĩ.
Bởi vì hắn đang run rẩy không thể kiểm soát được.
Lão Cẩu ngã xuống, đôi mắt trống rỗng vô hồn, đầy nghi hoặc. Hắn không hiểu tại sao hai đàn em đã theo hắn nhiều năm như vậy lại có thể giết hắn.
Thậm chí hắn còn cứu mạng hai người.
“Lão Cẩu, ngươi già rồi. Ngươi không chết thì chúng ta phải chết.”
Râu quai nón khép mắt cho lão Cẩu: “Ta biết ngươi còn có đứa con ở Thâm thành. Ta sẽ giúp ngươi muôi nó.”
Tõm một tiếng, xác lão Cẩu bị ném xuống biển. Nam nhân cả đời làm tội phạm trên biển này đã trả lại mọi thứ về biển. Đây có thể là cái kết định mệnh cho cuộc đời của lão Cẩu.
Râu quai nón vỗ bàn tay vẫn còn dính máu, nhìn La Giai Văn đang rút súng chỉ vào mình, ánh mắt hiện lên sự khinh thường.
“Nhìn tính cách của ngươi, hẳn là ngươi chưa từng nổ súng.”
Lão Cẩu vừa chết, giọng điệu của râu quai nón không còn cẩn thận như ngày thường: “Chúng ta cách nhau năm mét, tay ngươi run rẩy thế này, ngươi xác định có thể giết ta sao?”
La Giai Văn im lặng.
“Chúng ta sẽ không giết ngươi.”
Râu quai nón cho La Giai Văn một viên thuốc an thần, nhưng những gì đối phương nói tiếp theo khiến tâm trạng của hắn sa sút: “Nhưng chúng ta sẽ không đưa ngươi ra ngoài.”
“Ta trả tiền.”
Giọng điệu của La Giai Văn đắng chát. Mặc dù hắn rất căng thẳng nhưng hắn vẫn không mất đi năng lực tư duy: “Ta không can thiệp vào chuyện nội bộ của các ngươi, nhưng lão Cẩu chết rồi, các ngươi cũng cần phải giữ danh tiếng chứ. Nếu không, về sau ai dám tìm các ngươi làm ăn.”
“Chút tiền này của ngươi không đủ bán mạng.”
Trong lúc râu quai nón nói chuyện, một người khác xách cái túi mà La Giai Văn đưa cho lão Cẩu từ trong khoang lái ra.
Đối phương thậm chí không thèm nhìn khẩu súng trong tay La Giai Văn. Hắn bước đến trước mặt La Giai Văn, thảy cái túi xuống dưới chân: “Trả lại tiền cho ngươi đây.”
Sỉ nhục.
La Giai Văn vốn là một người cực kỳ kiêu ngạo và tự tin, nhưng bây giờ đôi tay run rẩy khiến hắn cảm nhận được sự yếu đuối của chính mình. Sự coi thường của đối phương khiến hắn cảm thấy bị xúc phạm trước nay chưa từng có.
Lúc này, hắn muốn vứt bỏ mọi lo lắng và bắn vào đầu hai tên kia, nhưng gió biển lạnh lẽo vẫn khiến hắn kiềm chế cơn tức giận.
…
Năm phút sau, La Giai Văn mặc áo phao cứu sinh ngâm mình trong biển tràn ngập tuyệt vọng.
Bởi vì tàu cứu hộ mà hắn đang chờ đợi không phải là tàu chở hàng hay tàu đánh cá mà là tàu tuần tra treo cờ phòng thủ bờ biển!
…
“La Giai Văn bị bắt, nhưng Nhậm Lai Hậu lại không khai ra. Điều này có chút mâu thuẫn với kế hoạch của chúng ta. Ta không ngờ Nhậm Lai Hậu lại có thể kín miệng đến vậy.”
Tô Bình Nam lập tức nhận được điện thoại của Lục Viễn.
“Không ai có thể tính toán được một kế hoạch hoàn hảo, nếu kiểm soát tốt phương hướng chung thì sẽ không có vấn đề gì.”
Tô Bình Nam suy nghĩ mấy giây: “La Giai Văn bị bắt, Hậu Đại Khánh nhất định sẽ phụ trách vụ án. Tên này sẽ không dễ dàng cắn những người đó, cho nên ngươi phải tìm cách gửi những thông tin đó cho hắn. Ta muốn cho ngọn lửa này cháy đủ mạnh.”
“Về phần Nhậm Lai Hậu? Đối mặt với hàng trăm nghìn nhân dân tệ đã không kiềm chế được lòng tham của mình, xương hắn không cứng như vậy đâu.”
Nam nhân mỉm cười lạnh lùng: “Tìm người chỉnh hắn đi.”
“Ta hiểu rồi.”
Lục Viễn cúp điện thoại.
…
Tô Bình Nam một lần nữa đã đoán đúng tính cách con người.
Quả thực, sở dĩ Nhậm Lai Hậu không khai ra không phải vì hắn cứng đầu, mà đơn giản là vì trong đầu hắn không có ý tưởng lập công.
Huống chi, Nhậm Lai Hậu làm chính trị nhiều năm như vậy, nỗi sợ hãi quyền lực đã khắc sâu vào tận xương tủy, yêu cầu vạch mặt cấp trên cũ để đổi lấy sự khoan hồng, hắn thậm chí không dám nghĩ tới!
Có lẽ sâu thẳm trong lòng Nhậm Lai Hậu đã coi hành động này là cơ sở cho sự trở lại sau này của mình.
“Anh bạn, hôm nay ngươi không thể vượt qua được đâu.”
Nhậm Lai Hậu ngủ cạnh nhà vệ sinh, đủ loại ức hiếp cùng mùi hôi khiến hắn không ngủ được.
Lúc này, một tên đầu trọc đến bên cạnh hắn.
“Vì sao?”
Dù bị đánh đập dã man nhưng Nhậm Lai Hậu vẫn cho rằng tội ác mình gây ra và thân phận trước đây của mình đã chọc giận những người này, đồng thời hắn cũng không nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc.