“Số mệnh của tiểu tử ngươi không tốt. Hổ ca là tên điên, hắn đã nói sẽ chơi chết ngươi.”
Lời nói kế tiếp của tên đầu trọc khiến Nhậm Lai Hậu có chút sợ hãi: “Hôm nay là bắt đầu, ngày sau những thủ đoạn giết người đó sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”
“Con chim nhỏ bay, du lịch vòng quanh thế giới…”
Các loại trò chơi có tên thú vị nhưng nội dung độc ác đều được tên đầu trọc nhắc đến. Ánh mắt của Nhậm Lai Hậu càng lúc càng tối hơn.
“Có một người anh em cùng cảnh ngộ với ngươi. Hắn bị chơi đến mức tàn tật. Nếu không phải hắn khai ra manh mối cho một vụ án lớn, lập công rời khỏi cái nơi quỷ quái này…”
Gương mặt của tên đầu trọc hiện lên sự sợ hãi: “Ta dám cá tên tiểu tử đó tuyệt đối sẽ tự sát. Không ai bị hành hạ như vậy mà còn muốn sống.”
Ánh mắt của Nhậm Lai Hậu trở nên rời rạc. Có thứ gì đó đè nặng trong lòng bắt đầu rục rịch trong đầu hắn.
…
Con người là sinh vật phức tạp nhất.
Nếu không phải bị bắt nạt trong trại tạm giam, đoán chừng Nhậm Lai Hậu sẽ hận Hậu Đại Khánh suốt cả cuộc đời.
Hồi nhỏ, cả hai là hàng xóm của nhau.
Đối phương không có tình người, lạnh lùng đưa hắn vào địa ngục.
Nhưng bây giờ, nếu không phải Hậu Đại Khánh thiết diện vô tư, đối mặt với người nào cũng có thái độ giải quyết chung, Nhậm Lai Hậu có lẽ vẫn không thể hạ quyết tâm khiêu chiến quyền lực.
Có thể nói chính sự không có tình người của Hậu Đại Khánh đã khiến cho Nhậm Lai Hậu quyết định thử một lần, bởi vì hắn tin rằng dù hắn có tung ra đòn lớn nào, Hậu điên kia cũng có dũng khí đánh ngã hắn.
Trong lúc ăn trưa, Nhậm Lai Hậu đang ngồi xổm trong góc, hành động cực kỳ im lặng đột nhiên nói: “Báo cáo quản giáo, ta có chuyện đang che giấu chính quyền, ta cần gặp Hậu Đại Khánh.”
Nhậm Lai Hậu lấy hết dũng khí đập nồi dìm thuyền không nhìn thấy ánh mắt đầy thâm ý của gã đầu trọc sau lưng.
Cá đã mắc câu.
…
Hai mươi phút sau, trong phòng thẩm vấn, Nhậm Lai Hậu mặc quần áo bình thường đối mặt với Hậu Đại Khánh.
“Nói đi, có chuyện gì?”
Hậu Đại Khánh luôn dùng vẻ mặt chính trực nhìn người bạn của mình: “Ta không nghĩ ngươi nhàm chán đến mức nói đùa như vậy. Dù sao thì hậu quả rất nghiêm trọng, ta không ngại để ngươi ở trong đó thêm vài năm nữa.”
Nhậm Lai Hậu mỉm cười nhìn Hậu Đại Khánh: “Con mẹ nó, ta thật sự rất ghét thái độ này của ngươi…”
“Nhậm Lai Hậu.”
Thanh tra xinh đẹp Lâm Hoa Hoa đã là cánh tay phải của Hậu Đại Khánh lập tức tức giận đập bàn: “Chú ý lời nói và thái độ của ngươi.”
Nhậm Lai Hậu liếc nhìn nữ hài ăn mặc trang trọng nhưng trang điểm tinh xảo, trong mắt tràn đầy vẻ mỉa mai: “Ngươi là cháu gái của lão Tưởng, bây giờ ngươi đã trưởng thành. Ta còn nhớ lúc đó ngươi đi theo đằng sau cậu của mình rụt rè xin việc với ta…”
“Nói chuyện chính đi.”
Hậu Đại Khánh đưa tay cắt ngang Lâm Hoa Hoa đang định quát lớn, mắt nhìn thẳng Nhậm Lai Hậu: “Thời gian của ta rất quý giá.”
“Có người tham nhũng trong kế hoạch cải tạo Thiên Đô Mới.”
Nhậm Lai Hậu nghiến răng nghiến lợi nhìn Hậu Đại Khánh, nói một câu khiến thái độ của tất cả mọi người trở nên nghiêm túc: “Ta có bằng chứng, ngươi có dám điều tra hay không?”
“Không có bất kỳ ai có thể làm trái luật pháp.”
Hậu Đại Khánh lớn tiếng nói: “Bất luận là ai phạm sai lầm, ta nhất định sẽ tìm ra hắn!”
Hậu Đại Khánh luôn tỉnh táo trong mắt người ngoài giọng điệu đột nhiên hơi run lên, bởi vì trực giác mách bảo hắn rất có thể lần này hắn đã chạm vào hạch tâm quan trọng nhất của Thiên Đô!
“Ta có điều kiện, ta muốn xin giảm án, ta muốn đổi chỗ.”
Trong mắt Nhậm Lai Hậu mang theo sự quyết tâm mà người khác khó có thể hiểu được: “Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ nói cho ngươi mọi chuyện. Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ không nói gì!”
Hậu Đại Khánh không tùy ý gật đầu. Hắn chỉ nheo mắt nhìn Nhậm Lai Hậu: “Một con hổ?”
“Một con rất lớn.”
Nhậm Lai Hậu trả lời.
“Cho hắn một phòng riêng, không ai được phép vào thăm cho đến khi ta trở về.”
Hậu Đại Khánh đứng dậy nhìn Nhậm Lai Hậu: “Ta sẽ không gạt người. Cho nên ta sẽ giúp ngươi tranh thủ, chờ tin tức của ta.”
Hậu Đại Khánh bước đến cửa, đột nhiên dừng lại, quay người gọi Nhậm Lai Hậu bằng cái tên trước kia: “Hậu mặt dày, trong lòng người thật sự không có một chút tinh thần trọng nghĩa nào sao? Mấy chuyện này cũng cần giao dịch?”
Nhậm Lai Hậu cũng dùng xưng hô trước đó: “Hầu tử, bây giờ giai tầng của ngươi có thể giúp ngươi bảo vệ chính nghĩa của mình, nhưng nếu có một ngày, ta nói nếu như Tô Trung Hòa rơi đài, lúc đó ngươi sẽ như thế nào?”
Nhậm Lai Hậu không chờ Hậu Đại Khánh đưa ra câu trả lời, lại hỏi vấn đề thứ hai: “Hoặc Chung tiên sinh thì sao?”
“Khiêu chiến ác long là dũng sĩ, nhưng chính Don Quixote mới là người lao tới cối xay gió.”
Nhậm Lai Hậu lắc đầu: “Điều kiện của ta không thay đổi.”
…
La Giai Văn sa lưới, Nhậm Lai Hậu tố cáo…
Hết chuyện này đến chuyện khác khiến bầu không khí của toàn bộ quan trường Thiên Đô giống như một đám mây đen, nhưng không ai ngờ rằng người thực sự mở ra lỗ hổng không phải hai người này, mà là nhân vật cực kỳ nhỏ bé không đáng chú ý.
Một người thậm chí còn không tính là quan tép riu.
Nếu ngươi không quyền không thế, nhưng có người lại không đòi hỏi bất cứ thứ gì từ ngươi, chỉ đối xử với ngươi rất tốt và hào phóng thì ngươi phải cẩn thận.
Suy cho cùng, trên đời này không có tình yêu nào không có lý do.
Chiêm Hạo Nhiên là một kỹ sư bình thường, tính tình ít nói, là một người bình thường đến không thể bình thường hơn ở cơ quan. Thậm chí khi nhắc đến Chiêm Hạo Nhiên, rất nhiều người đều giật mình, không biết đang nói đến ai.
Nhưng nếu nói đến Chiêm trung thực, rất nhiều người lại nhớ ra.
Khi biệt danh của một người dễ nhớ hơn tên thật thì biệt danh ấy có thể rất phù hợp với hành vi của người đó.