Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2136 - Chương 2136. Con Cọp Trong Giang Hồ

Chương 2136. Con cọp trong giang hồ
Chương 2136. Con cọp trong giang hồ

Khi hình ảnh Tô Trung Hòa tươi cười cùng với Quý Hưng Thịnh tham quan sở Giám sát xuất hiện trên ống kính truyền hình Thiên Đô, mặt hồ vốn đang yên tĩnh lập tức gợn sóng.

“Tấm màn đã được kéo ra, không ai trong chúng ta có thể chạy thoát.”

Tại nhà ông chủ Lưu Lương ở Thiên Đô, bầu không khí thiếu La Giai Văn trở nên ngột ngạt.

Lưu Lương là người đầu tiên lên tiếng: “Bây giờ La Giai Văn đã bị bắt, ta không biết hắn có thể chống đỡ được bao lâu, nhưng ta biết hắn nhất định chịu không nổi.”

Nam nhân vẫn được xem là người hiền lành trong hệ thống thủy lợi lại có vẻ mặt hung dữ chưa từng thấy: “Chúng ta chỉ có hai lựa chọn, cá chết hoặc lưới rách.”

Ông chủ Chu thuộc văn phòng điều phối chung của ủy ban tỉnh ngẩng đầu: “Chúng ta có cách nào không? Đây là mạng người đấy.”

Hệ thống quyền lực đặc biệt của Hạ quốc khiến ông chủ Chu cảm thấy tuyệt vọng.

“Có hai cách.”

Ông chủ Lưu có thể làm được vị trí này tất nhiên không đơn giản. Mặc dù La Giai Văn luôn cho rằng đối phương thừa tham lam thiếu can đảm, nhưng khi đối mặt với thời điểm sống chết, hắn vẫn lộ ra vẻ uy nghiêm vốn có của mình.

Ông chủ Lưu duỗi hai ngón tay: “Thứ nhất, thay Hậu Đại Khánh, để người của chúng ta tiếp quản, kiểm soát sự việc ở một mức độ nhất định, giao ra một con dê thế tội, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như xong. Sau đó, chúng ta xin nghỉ hưu sớm, để người của ông chủ Tô tiếp nhận hệ thống thủy lợi và xây dựng.”

Đánh không phạt, phạt không đánh.

Đây là quy định bất thành văn trong giới quan chức cấp cao Hạ quốc, cũng bớt tàn khốc hơn nhiều so với các thế hệ sau. Theo ý kiến của ông chủ Lưu, chỉ cần có thể giải thích chuyện này với công chúng, trao trả quyền lực cho ông chủ Tô, đối phương chưa chắc sẽ truy tố.

“Hậu Đại Khánh là rể hiền của ông chủ Chung, hắn còn là nhân tài được ông chủ Tô thông qua kênh đặc biệt đưa vào, không ai có thể động vào hắn.”

Một nam nhân trung niên khác nói tiếp: “Người này làm việc nổi tiếng lục thân không nhận, ta chỉ sợ hắn sẽ cắn không buông.”

“Cách thứ hai, giải quyết La Giai Văn, tiêu hủy tất cả manh mối, khiến bọn hắn không thể điều tra ra.”

Mạch suy nghĩ của ông chủ Lưu rất rõ ràng: “Hiện tại tài khoản của sở xây dựng tỉnh không có vấn đề gì. Những thứ ở văn phòng Thiên Đô Mới không tra ra được chúng ta đâu.”

Mặc dù không nhắc đến từ giết nhưng ánh mắt của ông chủ Lưu luôn ôn tồn lễ độ đã để lộ mọi thứ.

“Tất cả mọi người không được phép che giấu. Ta biết các ngươi đều có lá bài tẩy của mình.”

Thấy không ai lên tiếng, giọng điệu của ông chủ Lưu lại càng kích động hơn: “Ông chủ Vương, ông chủ Trịnh, ta biết quan hệ của hai người bắt đầu từ Thịnh Kinh. Các ngươi nghĩ cách nói một tiếng với nhà họ Chung đi.”

Hai người liếc nhìn nhau, sau đó ông chủ Trịnh gật đầu.

“Nói với, nhà họ Chung, để lại một đường ngày sau dễ nói chuyện. Mọi người chẳng ai sạch sẽ cả, đừng để mọi thứ không thể kết thúc.”

Hiện tại, nếu La Giai Văn nhìn thấy biểu hiện của ông chủ Lưu lúc này, hắn nhất định sẽ ngoác mồm kinh ngạc. Bản lĩnh của tên gia hỏa ngày thường chỉ biết tham lam này không tệ chút nào.

“Ông chủ Vũ, ngươi xuất thân từ hệ thống khai thác mỏ. Ta đã nghe chuyện của ngươi trước kia. Cho nên, ta mặc kệ ngươi dùng cách nào, ngươi nhất định phải khiến cho La Giai Văn im miệng vĩnh viễn.”

Tất cả mọi người cùng liếc về phía một nam nhân vẫn luôn ngồi trên ghế salon uống trà.

Ông chủ Vũ có gương mặt rất chính nghĩa. Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn ông chủ Lưu: “Ta thuộc hệ thống khai thác mỏ, không phải hệ thống cảnh sát. Hơn nữa, ta không tham gia vào chuyện của Thiên Đô Mới.”

“Mọi người tự quét tuyết trước cửa là chuyện ngu xuẩn nhất.”

Ông chủ Lưu nở nụ cười lạnh lùng: “Những cổ phần trên danh nghĩa kia của ngươi là từ đâu mà có? Tai nạn quặng mỏ xảy ra nhiều năm như vậy, là ai giúp ngươi dìm xuống? Ngươi cho rằng nếu bọn hắn xảy ra chuyện, với tính tình của Hậu Đại Khánh, hắn sẽ không nghi ngờ ngươi sao? Hay là ngươi khẳng định chúng ta sẽ miệng kín như bưng nhìn ngươi tiêu dao sung sướng bên ngoài?”

“Ngành khai thác mỏ có mối quan hệ rất thân thiết với đám người trong giang hồ, nhưng bọn hắn không dám đến Thiên Đô nên không có cách nào tác động được, hơn nữa ta không xác định giám đốc Trương của trại tạm giam có muốn mạo hiểm hay không.”

Ông chủ Vũ trả lời rất thành thật.

“Muốn người ta làm việc thì phải uy hiếp.”

Ông chủ Lưu không tin lý do ông chủ Vũ đưa ra: “Năm đó không phải ta còn giúp ngươi vớt người ở Thiên Đô sao? Tiểu Vũ, bây giờ mọi người nhất định phải đồng tâm hiệp lực.”

Ông chủ Vũ làm việc lúc nào cũng khiêm tốn nhưng lại rất tàn nhẫn. Trong những năm ở Thiên Đô, có thể nói ngoại trừ những người này, không ai biết ông chủ Vũ thực sự sở hữu cổ phần của bốn khu mỏ. Dưới phong cách có vẻ trong sạch của hắn, hắn gần như một tay che trời giải quyết rất nhiều sự việc liên quan đến khai thác mỏ trong mấy năm qua.

Một tay che trời đại diện cho việc có đủ sức mạnh và có thể kiểm soát được bạo lực.

“Đám lưu manh ở quặng mỏ không dám tiến vào Thiên Đô. Nơi này còn có Cẩm Tú.”

Ông chủ Vũ cau mày giải thích: “Tiểu Hồng Bào có lẽ không có sức ảnh hưởng trên quan trường nhưng hắn là một con cọp trong giang hồ. Cho nên, muốn La Giai Văn im miệng chỉ có một cách, đó là đưa ra một lời đề nghị khiến giám đốc Trương không thể từ chối.”

Sợ hãi sẽ khiến con người mất đi khả năng phán đoán và hạ thấp giới hạn đạo đức. Đừng đánh giá thấp sự ngu ngốc và thiển cận của con người.

Có thể những người như ông chủ Lưu chăm chỉ làm việc và đạt được thành quả không dễ, nhưng bảo bọn hắn thiết kế một cái bẫy thì không khó.

Đặc biệt đối với quan chức như giám đốc trại giam Trương lại càng dễ như trở bàn tay.

Hết chương 2136.
Bình Luận (0)
Comment