Hậu Đại Khánh cảm thấy mình bận rộn như con quay không ngừng nghỉ, tuy rất mệt mỏi nhưng cảm giác hưng phấn khó tả tràn ngập toàn thân!
Nhiều năm kinh nghiệm nói cho Hậu Đại Khánh biết đây là một vụ án lớn. Hơn nữa, phạm vi liên lụy tuyệt đối không nhỏ.
Mặc dù dữ liệu không có vấn đề gì, nhưng có thể thấy được một số manh mối, ít nhất chi phí cũng cao hơn bản dự thảo đầu tiên mà Chiêm Hạo Nhiên dự toán những tám mươi triệu.
Đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm trong kế hoạch xây dựng Thiên Đô Mới.
Nếu không phải thông đồng thì không ai có thể gây ra động tĩnh lớn đến như vậy.
Nói cách khác, điều hắn mơ ước cuối cùng cũng đã đến. Nếu hắn làm tốt, hắn sẽ để lại dấu ấn mạnh mẽ không chỉ ở Thiên Đô, mà còn trong hệ thống giám sát của toàn bộ Hạ Quốc!
“Ông chủ Quý, ta cảm thấy chúng ta nên đồng ý với điều kiện Nhậm Lai Hậu đưa ra. Dù sao nó hoàn toàn hợp lý và hợp pháp. Huống chi kinh nghiệm nói cho ta biết, vụ án của Nhậm Lai Hậu rất có thể cùng chung một vụ với Chiêm Hạo Nhiên.”
Hậu Đại Khánh đã ở trong phòng của Quý Hưng Thịnh hai mươi phút. Hắn không còn vẻ mặt nghiêm túc, ngược lại còn nở nụ cười lưu manh: “Ngươi do dự như vậy, không phải có chút lo lắng khó nói chứ?”
Quý Hưng Thịnh nhìn Hậu Đại Khánh thật lâu, rốt cuộc nhẹ gật đầu.
“Cảm ơn ông chủ.”
Hậu Đại Khánh không biết một câu của mình vừa rồi đã khiến sự bất mãn tích lũy trong lòng Quý Hưng Thịnh càng nhiều hơn. Hắn cười ha hả chào Quý Hưng Thịnh: “Ta nhất định không để tổ chức thất vọng.”
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, nghe trong hành lang có tiếng hò reo của người trẻ tuổi, Quý Hưng Thịnh đột nhiên cảm thấy mình đã già.
Hắn biết mình đã không còn cảm giác hưng phấn khi đối mặt với tội ác, hơn nữa có thể hắn sẽ không bao giờ lấy lại cảm giác đó nữa.
…
Nếu nói Thiên Đô đang sóng ngầm cuồn cuộn, sát cơ bốn phía, thì ở đất nước hoa anh đào lại trực tiếp hơn nhiều.
Otomo Sanwa bắt đầu trả thù sau khi nhận được tiền từ trụ sở tập đoàn.
Trả thù cho mối thù đẫm máu mà tổ chức Otomo đã gánh chịu cách đây năm năm.
Từ tận đáy lòng, người mà Otomo ghét nhất không phải là Kato của hội Sanno, cũng không phải là sự xúi giục bí mật của hội Hanabishi.
Mà là Ishihara do chính tay hắn đề bạt.
Chính kẻ phản bội này đã báo cáo tất cả kế hoạch cho hội trưởng hiện tại của hội Sanno là Kato. Nói cách khác, nam nhân có vẻ ngoài lịch lãm với cặp kính lòe loẹt này đã đánh đổi ba mươi sáu mạng sống của tổ chức Otomo để đổi lấy vị trí wakatou thứ hai trong hội Sanno.
Phản bội là hành vi khó chịu nhất của con người. Một người bình thường còn căm thù hành vi phản bội, chứ đừng nói chi đến Omoto thủ đoạn tàn nhẫn.
Cho nên, một khi Otomo quyết định tiến hành cuộc chiến toàn diện với hội Sanno, người đầu tiên hắn muốn giết là Ishihara!
Phán đoán của Otomo rất chính xác. Trải qua vòng chém giết thứ nhất, hội Sanno đã nhận được tin hắn trở về.
So với sự im lặng của nhiều người, Ishihara là người lo lắng và sợ hãi nhất.
Là một kẻ phản bội, hắn hiểu rõ lòng căm thù của Otomo dành cho mình hơn ai hết. Những người khác, kể cả Kato đều có thể được tha thứ vì lợi ích, nhưng hắn nhất định sẽ bị giết!
“Ta phải lấy mạng Otomo càng sớm càng tốt.”
Văn phòng của Ishihara được trang trí đầy nhân văn, so với các văn phòng wakatou khác trong hội Sanno, văn phòng của hắn luôn gọn gàng và trang nhã.
Bởi vì Ishihara muốn chứng tỏ mình là người có học thức và hiểu biết. Hơn nữa, Ishihara thường đeo một cặp kính trơn, trông ra dáng giới thượng lưu lịch sự, khi nói chuyện cũng hiếm khi mỉa mai.
Nhưng giờ đây, mái tóc tỉ mỉ của Ishihara cực kỳ lộn xộn, hình tượng ngày thường hắn cố tình duy trì đã không còn nữa.
Một số cao thủ của hội Sanno đang cúi đầu chịu đựng cơn giận của Ishihara.
“Tìm xem Otomo ở đâu, đám rác rưởi các ngươi.”
Ishihara thản nhiên đập cái chặn giấy trên bàn vào đầu Kurao, kẻ hung ác nhất hội Sanno.
Lập tức máu đỏ sậm chảy xuống sàn nhà trắng như tuyết, khiến bầu không khí trong phòng càng thêm u ám.
“Có tin Otomo và Kimura cùng nhau thành lập nhà chứa Tomita, nhưng ta không chắc chắn lắm.”
Ánh mắt Kurao lóe lên sự hung ác nhưng hắn vẫn cung kính trả lời.
“Ta mặc kệ các ngươi dùng thủ đoạn gì, tóm lại ta muốn ngày mai Otomo không nhìn thấy ánh mặt trời. Nếu không, ta sẽ để ba người các ngươi đi ăn xin! Ta nói được là làm được.”
Ishihara tức giận xé nát tất cả tập tài liệu trên bàn, rồi nói một cách hung dữ.
“Vâng.”
Đám đàn em cùng nhau khom người.
“Biến ra ngoài. Nếu các ngươi cần bất kỳ vũ khí hạng nặng nào, ta sẽ nhờ Ryosuke cung cấp cho các ngươi.”
Ishihara rõ ràng đã rơi vào trạng thái điên loạn. Hắn không quan tâm đến luật sắt không cho phép sử dụng vũ khí hạng nặng của đất nước hoa anh đào.
“Hôm nay tiếng ve sầu khó chịu lại làm ta cảm thấy dễ chịu hơn giọng nói của các ngươi.”
Ishihara nhìn mấy người đang bước ra khỏi phòng một cách có trật tự, miệng không khỏi lẩm bẩm vài câu. Hắn không hề nhận ra tất cả những âm thanh ồn ào vào thời điểm này trong những ngày trước đã biến mất không dấu vết.
Suy cho cùng, hắn không phải là người chuyên giết chóc.
Khoảnh khắc Kurao bước ra khỏi phòng.
“Pằng.”
Đột nhiên một tiếng súng nặng nề vang lên. Cơ thể cường tráng của Kurao loạng choạng, ngã ngửa ra như bị một vật cùn đánh trúng.
Máu đỏ sậm phun ra từ vết thương trên trán, dưới ánh trăng bạc trông rất quỷ dị và đẹp đẽ!
Pằng! Pằng!
Một cuộc giết chóc thầm lặng bắt đầu, rất phù hợp với phong cách làm việc của Otomo. Không nói nhảm, có thể giết được ngươi, ta nhất định sẽ không để cho ngươi một hơi để thở!
Không ai có thể thoát khỏi một đòn bắn khoảng cách gần trong một không gian chật hẹp như vậy, chưa kể đây là địa bàn của Ishihara, đám cao thủ không hề có chút phòng bị nào.
Sau bảy tiếng súng, khi Otomo từ từ bước vào phòng, Ishihara mặt tái nhợt, đôi chân run rẩy như cánh ve sầu bay vào mùa hè.
“Đã lâu không gặp, Ishihara-kun.”
Một nụ cười hung dữ như ác quỷ xuất hiện trên khuôn mặt thường ngày vô cảm của Otomo.